Về chuyện ĂN

Nuôi con ăn – chăm con lớn

Về chuyện ĂN
Khi con còn nhỏ, có lẽ việc làm cho chúng ta lao tâm khổ tứ nhất trong việc nuôi con là cho con ăn. Tự hỏi vì sao chúng ta lại biến một việc tự nhiên thành một nghĩa vụ, bổn phận, thậm chí là đánh giá con người như vậy? Khi chúng ta đặt sai quan điểm thì cách làm đương nhiên sai, và hệ lụy của nó sẽ rất nhiều.

Chia sẻ một số việc nhỏ nhỏ thôi. Chẳng hạn như lượng ăn. Khi con chúng ta không ăn nữa hay nói “con no rồi”, có phải thông thường chúng ta sẽ phản đối kiểu như “con vẫn còn đói mà”, “ăn thêm một muỗng nữa thôi!”, “Không ăn là tối nay đói đó!” Những câu đơn giản như vậy là chúng ta đang phủ định ý kiến của con, nói rằng con sai rồi, hoặc giả là đang kéo con “ở trong hiện tại” sang một tương lai mà có thể là không bao giờ đến.

Khi con nói “món này không ngon”, “con không thích ăn!”, có phải chúng ta thường phản đối: “món này ngon mà”, “con ăn thử đi!” Chẳng thà là khi con chưa hề thử (nếm vị) mà đã chê thì ta động viên con hãy thử đã thì còn có lý. Chứ sau khi con đã ăn thử trong vui vẻ rồi đưa ra nhận xét là “món này không ngon” hay “món này cay, con không ăn được!” mà chúng ta vẫn cứ nhất định phản đối lại con “món này ngon mà!”, “nó không cay!”, các bạn có nghĩ là các bạn đang xâm phạm thô bạo, khiến cho con hoang mang, không còn tin vào bản thân mình, vào vị giác của mình, vào đánh giá của mình hay không?

Và sau này nếu có những người trưởng thành bị rối loạn ăn uống, chạy từ trường phái ăn uống này sang trường phái chăm sóc sức khỏe khác, thì đó là do đâu?

Ăn là một phạm trù rất trần tục, cũng chính là thứ tạo nên chúng ta bằng xương bằng thịt, tạo nên những thói quen thậm chí là tư duy của chúng ta trong cuộc sống thường ngày. Vậy thì khi nuôi con, các bạn có thể đơn giản là quan sát và tôn trọng nhu cầu, cảm nhận ăn uống của con mình hay không? Các bạn có thể để mọi việc vào đúng chỗ của nó: con cũng có thể có ngày mệt, không muốn ăn, có ngày nhịn ăn tự nhiên để cơ thể nghỉ ngơi hay chữa bệnh hay không? Các bạn có thể để con được lên tiếng và nêu ra cảm xúc, ý thích của mình về việc ăn có được không?

Đừng đồng hóa việc không ăn của con với chuyện con không thương mẹ, không thương công sức bỏ ra nấu nướng của mẹ! Đừng vì con ăn ít mà nghĩ là con chê bai tài nghệ nấu ăn của mẹ!

Hãy để mọi việc đúng như nó là. Hãy để ăn là việc ăn, yêu thương là việc của yêu thương. Và hãy để con được ăn trong tự nguyện, tự do và vui vẻ. Ăn cái gì, nhiều bao nhiêu không quan trọng bằng ăn như thế nào, trong khung cảnh ra sao?

Ăn là ăn thôi!

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *