TÌNH YÊU CỨU RỖI

(Timeline 1, người chép Song Du)

Tôi thấy mình đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ trên xe lửa. Xe lửa đang chạy băng xuyên khu rừng. Xe lửa dừng lại  giữa rừng nhưng chỗ này khoáng đạt, rộng thoáng không có cây cối, chỉ có dãy cỏ xanh bên dưới. Xa xa là núi tuyết, dưới chân núi là những tán cây. Chỗ xe lửa dừng lại là khoảng đất trống rất rộng. Lúc này tôi là người đàn ông trung niên khoảng 30+, mặc một bộ đồ vest, áo măng tô (màu nâu đậm), đầu đội nón. Tôi chạy vội vô nhà ga, và móc ra 1 khẩu súng tiến đến gần cửa ra vào và bắn 1 phát vào người đàn ông mập tròn trong đám đông. Sau đó, tôi chạy ngược ra và tiếp tục nhảy lên tàu.

Tua nhanh tiếp theo, tôi thấy mình trong một căn hộ cao tầng, trong nhà có hai đứa trẻ tầm 3 tuổi và 5 tuổi đang bò và chơi trong phòng khách. Tôi ôm chúng một lát rồi bỏ vào phòng mình, nhìn chằm chằm vào màn hình và đống giấy tờ, trong lòng mang nhiều tâm tư và suy nghĩ.

Tôi lại thấy mình nhảy rào, vượt tường, đứng trên toà nhà cao nằm sấp với cây súng bắn tỉa nhắm vào đối tượng. Cảnh khác tôi thấy mình lái máy bay trực thăng, lái cano và thuyền, đua moto tốc độ. Tất cả cảnh này đều tua nhanh đến cảnh tôi đứng một mình trên đỉnh núi, nhìn xuống mọi thứ xung quanh. Tôi tự hỏi liệu tất cả mọi thứ này có ý nghĩa gì? Tôi vẫn thấy trống rỗng. Sau đấy tôi quyết định bỏ nghề, không tiếp tục làm sát thủ mà về làm một người bình dị sống cùng hai đứa nhỏ kia. Tôi thấy mình đeo tạp dề, nấu ăn và chăm sóc chơi đùa với hai đứa nhỏ. Tôi thấy nụ cười trên gương mặt mình. Nhưng tổ chức đã không tha cho tôi, mà gửi người đến tiêu diệt. Một người anh em thân cận đến tiếp cận tôi, tôi bảo mình có thể chết nhưng hy vọng huynh ấy có thể thay tôi chăm sóc hai đứa nhỏ. Đến cảnh trước khi chết, tôi cảm thấy tôi không cam tâm và muốn biết việc gì đã xảy ra để dẫn tôi đến con đường như hiện tại.

Tôi quay lại quá khứ nhiều năm trước. Tôi thấy mình là một đứa trẻ nhỏ xíu còn trong bọc tã, khóc lóc thảm thiết trong đêm đông giá lạnh và bị bỏ rơi bên ngoài cửa. Giờ tôi biết mình là trẻ mồ côi và phải sống trong côi nhi viện. Tôi là đứa trẻ lầm lì, ít nói, không thể hiện bất cứ điều gì ra bên ngoài. Tôi học nhanh, nắm bắt mọi thứ rất dễ nhưng tôi không kết nối được với ai. Tôi đã hỏi: “liệu rằng có điều gì tôi có thể làm khác đi không?”. Câu hỏi này dẫn tôi đến ma sơ trong côi nhi viện, người yêu thương và trò chuyện với tôi. Tôi biết mình được quan tâm nhưng với sơ tôi vẫn lạnh lùng, chỉ giữ tình thương ấy trong lòng. Về sau tôi biết hai đứa trẻ trong nhà không phải con ruột tôi, mà là hai đứa trẻ của một người anh em trước khi chết gửi lại. Tôi đã giữ lời hứa mà chăm sóc chúng. Trong suốt cuộc đời, tôi đã không đủ can đảm mở lòng với bất kì ai, dù tôi có trải nghiệm mọi thứ trong cuộc đời nhưng tôi vẫn không dám thử mở lòng.

Tôi quay lại giây phút mình sắp chết, tôi thấy hồn mình lìa khỏi xác, linh hồn tôi dần lìa ra khỏi thể xác, từ đầu xuống thân mình rồi cuối cùng là chân. Tôi bay lên nhẹ nhàng để lại một câu hỏi “bài học lớn nhất trong kiếp sống này là gì? —> Câu trả lời: Đó chính là mở lòng mình, thể hiện sự yêu thương.

Lát sau khi tôi quay trở lại healing room, một thông điệp khác gửi đến tôi “sống có trách nhiệm”. Chính vì trách nhiệm với hai đứa trẻ mà tôi đã quay đầu lại, không tiếp tục con đường sát thủ. Ban đầu vì tôi ko muốn tiếp tục cuộc sống lang bạt, tôi muốn sống khác đi, tôi nghĩ về hai đứa trẻ, nghĩ về tình thương nên tôi quay lại và có trách nhiệm hơn với chúng. Chính trách nhiệm ấy làm tôi gắn kết hơn với lũ trẻ. Lũ trẻ chính là mấu chốt là nút gỡ cho nút thắt trong lòng của tôi. Tôi nghĩ mình thay đổi vì lũ trẻ nhưng thật ra vì bản thân, vì tôi muốn thay đổi và vì lũ trẻ đã ở đó nên tôi không phải tìm kiếm mà chỉ cần quay về. 

Người hướng dẫn: đây là lần đầu tiên bạn đi xem một tiền kiếp hoàn chỉnh. Cuộc đời tiền kiếp đầu tiên luôn đóng một vai trò mấu chốt, rất quan trọng trong quá trình chữa lành. Hy vọng bạn sẽ luôn nhớ bài: “mở lòng mình, thể hiện sự yêu thương!”

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *