Buổi thiền với Hương Class
Vào thiền, tôi thấy lửa. Lửa bốc cao từ dưới đất lên, lửa tỏa mạnh từ trên trời xuống. Với lốc xoáy đó, tôi đi vào một không gian … tối đen, tịch mịch. Đó như là một cái sân khấu đen thẫm vĩ đại ở giữa một khoảng không đen kịt. Nhìn kỹ hơn, phía trước sân khấu là một hồ nước đen yên ắng.
Song một lát sau, bắt đầu có những cử động nhẹ nhàng làm lao xao mặt nước của những tinh linh nước. Trên sâu khấu cũng bắt đầu xuất hiện những đốm lửa bé xíu, thật sáng mang tính kim, kiểu như những tia lửa bắn ra từ mũi hàn kim loại. Những lao xao, những lấp lánh đều bé tí rồi dần dần to lên, mạnh lên. Cho đến khi, tôi cảm nhận, thật ra đây là một không gian đầy sống động của bao nhiêu là năng lượng, và sức sống, từ đủ loại tinh linh, và muôn thú, trong một khu rừng rộng lớn. Riêng khoảng sân khấu mà tôi đang nhìn đây, giờ thành như một khoảng đất rộng hơi ẩm ướt, kế bên một cái hồ rộng mênh mông như kéo đến tận chân trời.
Và theo lời HC dẫn, là bất kỳ ai nhận được âm thanh gì thì hãy kể, hay phát ra âm thanh đó cho mọi người cùng cảm nhận. Những âm thanh cao, thấp, sắc, trầm, ấm, lạnh … bắt đầu vang lên. Có lúc, nghe như kiểu tiếng ếch ộp oạp, dế kêu, chim hót líu ríu. Cả một khoảnh của khu rừng đầy sức sống, âm thanh và cử động đa dạng khác nhau.
Còn tôi, tôi là một cây lửa. Một cái cây mang hình dáng lửa, song lại hát rất hăng. Ban đầu, nó toàn hát những âm cao, kiểu như còn nhỏ thì hát âm cao và du dương dễ hơn ấy. Cùng với tiếng hát, với hơi hít vào (lấy âm thanh) rồi thở ra (phát âm thanh), nó lớn lên dần. Tiếng hát bắt đầu chắc và trầm ấm hơn. Nó vẫn tiếp tục hát, không ngừng nghỉ. Cái mầm cây nhỏ bé ban đầu cứ lớn dần lên cùng với năng lượng – âm thanh trong tiếng hát của nó. Nó hít lấy tất cả từ đất, từ trời. Nó hát cho chính nó, với trời và đất, với từng con vật ở trong không gian xung quanh. Thật ra thì nó khá “chảnh”, có khi nó coi thường những tiếng ộp oạp ở vùng đất quanh gốc cây, nó coi tiếng hát của nó mới là đầy nội lực, tình yêu và niềm hứng khởi.
Khi nó đã vươn lên cao tầm đâu 2 – 3 mét, nó bắt đầu hát đầy tình cảm, để chuẩn bị cho lúc khai hoa nở nhụy. Nó hát từ trái tim, hát muốn nổ tung lồng ngực, hát cho hết những yêu thương, khao khát. Khi đó, nó thấy nó là đẹp nhất, sống động nhất, ý nghĩa nhất. Rồi từ giữa thân nó (lúc này đã cao đâu tầm 5 – 6 mét, những tiếng thú vật nhỏ dưới gốc giờ nghe rất bé và xa), nảy ra những bông hoa như những cái đèn lồng đóng kín. Nó vẫn tiếp tục hát, những âm thanh lên bổng – xuống trầm và theo nhịp hít vào – thở ra, co lại – nở ra … để nuôi cho những bông hoa lớn lên và căng tràn sức sống.
Giờ đây, khi những bông hoa bắt đầu sáng lên những đốm lửa bên trong, cái cây lửa bắt đầu những bài hát đầy tình mẫu tử. Những bài hát ru ngọt ngào và đầy tình cảm cho những đứa con đang tượng hình và dần lớn lên trong những bông hoa lửa. Cái cây lửa vừa chỉ tập trung vào cuộc sống và sự sống mà nó đang nuôi dưỡng, song nó cũng hoàn toàn hòa nhập với đất trời, và mọi sự sống xung quanh. Năng lượng của cây lửa mạnh mẽ, ngạo nghễ, nổi bật, song nó cũng hòa hợp với năng lượng của không gian xung quanh.
Rồi đã đến lúc, những đứa con đã trưởng thành. Từng bông hoa một lần lượt nở bung cánh, và những đứa con bay ra, như những sợi lửa mảnh tuyệt sắc, từ từ bay lên, lung linh trong không gian rồi bay đi khắp nơi. Cây lửa ngắm nhìn những đứa con bay đi vào cuộc đời rộng lớn với niềm hạnh phúc và tự hào.
Đến lúc này, cây lửa mới nhìn xuống xung quanh, và nó bắt đầu sống cuộc đời nhẹ nhàng, êm ả và tự do hơn. Trước kia, nó dồn mọi sức lực để lớn lên, để trưởng thành, rồi có con và nuôi dưỡng các con. Nay nó bắt đầu sống chỉ để cảm nhận xung quanh, nó không còn hát đến tung lồng ngực hay rứt ruột gan ra. Nó bắt đầu chỉ ngâm nga, âm ư và lắc lư thân mình. Đến một ngày, nó nhẹ nhàng, từ từ im lặng, ngắm nhìn lần cuối mọi thứ xung quanh, và nhạt màu, các cành rũ dần xuống, cuối cùng cái cây cũng xẹp xuống. Và tất cả trở thành như tro, khói, tan thành bụi và dần dần bay vào không trung.
Thật kỳ lạ, đời sống của một cây lửa. Sống trọn vẹn cho tình yêu, khát khao, cho trải nghiệm cuộc đời. Chưa một lần hoài nghi, lo lắng, thắc mắc liệu những gì đáp lại có bằng những gì cho đi. Cây lửa không cho đi, nó đang sống cho chính nó. Cho tình yêu không cần sự đáp lại từ bất kỳ ai. Bởi vì khi yêu, nó đang yêu chính bản thân mình. Sống rực lửa, hết mình và hạnh phúc!