Thiền rằm tháng Giêng – Cây Âm nhạc

Thiền trăng rằm tháng Giêng – 11.02.2017 – HươngClass

Cảm nhận cái cây tôi:

Tôi là một cái cây. Cái cây của tôi xuất hiện ngay lập tức. Bạn cây ấy cũng chính là tôi (trong thiền) đang nhìn tôi quan sát (ngoài thiền), bạn ấy đang hơi nghẹo đầu và nhìn tôi mỉm cười rất vui vẻ, còn hơi tinh quái.

Cây “tôi” màu xanh lá, một màu xanh lá tươi có ánh hào quang vàng sáng. Bạn có hình dáng thon thả, và y như con người, với phần đầu, hai tay, hai chân, tất cả như là những sợi xanh rất mượt mà, rất dài, rất lướt thướt. Bạn lướt đi trên sàn như chổi quét, nhẹ nhàng, vui vẻ và cực kỳ điệu đà, lả lướt song cũng hết sức kích động, có phần quá tự do, tinh nghịch nữa.

Tôi ngạc nhiên trước điều mình nhìn thấy, bạn cây đang lướt ra một không gian rộng lớn, như một cái sàn … khiêu vũ láng bóng như gương, với ánh đèn đúng kiểu discothèque chiếu loang loáng phía dưới sáng lên, và khắp không gian xung quanh. Sắc màu chủ đạo ở đây là xanh dương sáng và hồng sáng, kiểu màu lazer ấy. Ở đây có rất đông người, những bạn đang cùng thiền, và cả những bạn không tham gia buổi thiền, nhưng khi tôi đi tìm, tôi có thể thấy, tất cả đều ở hình dạng những cái cây. Những cái cây cao, cây thấp, cây to, cây nhỏ, cây lá kim, cây lá tròn, cây tán rộng, cây gầy guộc, cây cổ thụ với những khối u gỗ đầy thân, cây xanh non, cây xanh đậm, cây trắng như mây, trong như nước, cây màu xanh biển nhạt … cùng những âm thanh khác nhau: âm trầm, âm bổng, âm lanh canh, xủng xoẻng…

Tôi không tin vào vụ sàn nhảy, thì cô giáo Hương Class nói ra. Và cô giáo tiếp tục nói ra mà tôi nghe còn chưa kịp tin, dù tôi đã kịp thoáng thấy. Bạn cây tôi vô cùng tự tin lướt vào giữa sàn, như một cây chổi đầy kiêu sa, vừa lướt vừa nhún và xoay nhẹ nhàng, cực kỳ duyên dáng. Rồi bạn ấy nhảy, tất cả trong một điệu, tha thướt, mà lại đầy năng lượng. Tôi đấy ư? Chưa hết, cô giáo nói điều tôi không dám thấy vì không dám tin: bạn cây tôi tiếp tục lướt ra vòng người đang đứng phía ngoài. Đứng trước mỗi người, tôi gõ lên âm thanh của người ấy (tôi ư, kẻ trong đời này mù tịt nhạc lý, học mãi vẫn không nhớ được?), và mời người ấy hãy nhảy. Bạn cây tôi trong thiền đang đầy tự tin và duyên dáng làm điều ấy, không chút ngại ngần. Chính lòng tin, tình yêu, sự cởi mở chân thành đã được đón chào không ngần ngại. Tôi mời cái cây xanh dương nhạt của bạn Phởn nhưng bạn ấy chỉ cười hiền rồi từ chối nhảy cùng tôi, bạn đứng nhẹ nhàng đung đưa. Tôi lướt qua, lướt qua để gõ lên thanh âm của nhiều người … rồi giờ thì mọi người hầu như đều đã nhảy múa hay hát ca.

Nhảy múa và hát ca:

Cái cây mây trắng pha hồng pha tím của ĐC đang đứng cất cao tiếng hát. Tôi cũng đang hát, chủ yếu là như tiếng âm ư trong cổ họng thì nhiều hơn, người tôi lắc lư và lướt sát trên sàn theo nhịp điệu “ồi a, ồi a, ồi a”. Đúng kiểu “bé chăm ngoan quét nhà”.

Tôi bắt cặp nhảy với nhiều anh, cái cây tôi mê giai khiếp, toàn ra mời giai nhảy. Thấy giai nào sao mà cũng đẹp (dù có là cây cổ thụ thân gỗ bạc phếch với những u những cục lâu năm), cũng nam tính (dù có mềm mại, pha hồng chăng nữa), cũng quyến rũ (dù có lá kim, cành nhọn, nhảy như lính chiến). Chúng tôi bắt cặp, xoay vòng, rồi cũng có thể rất nhanh rời nhau ra, để nhảy một mình, hoặc bắt cặp khác. Có lúc tôi cũng dừng lại rất lâu, đầu dựa hẳn vào vai anh cây giai của Lightning, dù thân anh toàn u và cục của tuổi tác thời gian, trong điệu slow đầy tình cảm, và thời gian như dừng lại (hay vì tôi muốn dừng lại, quay chậm thời gian?). Riêng cây của TSEK thì đang quá hứng, bạn ấy nhảy như kiểu uống thuốc lắc, nhảy đến tung ra xung quanh đầy những thứ như kim tuyến 7 màu, bạn ấy hát liên tục, liên tục, như muốn cho tung cái cổ của bạn ấy ra. Nên tôi chỉ lướt qua, nhìn thấy, mỉm cười vui vẻ rồi lướt tiếp. Rồi tôi bắt đầu nhảy một mình, vẫn với âm thanh “ồi a, ồi a…” trầm và rền, và vang xa.

Tôi đi tìm các bạn của tôi. Tôi thấy bạn Trứng, bạn là một cái cây tròn xoay, bạn ấy màu hồng, bạn ấy vui vô cùng, duyên (lẳng) vô cùng. The Builder vừa vào thiền, tôi thấy tôi trở thành một cái cây nhỏ xíu so với cái cây cổ thụ của bạn ấy, tôi bay vọt lên trên cành nhánh của bạn và vui vẻ ở trong đó, như một bông hoa sao xoay tròn trong cái bóng của bạn í. Tôi tìm thấy anh Cả, anh ấy là một cái cây còn khủng hơn cây của The Builder nữa, cây anh ấy to như đụng đến trời. Ngước lên chỉ thấy mây, chưa thấy được đến ngọn anh ấy. Cái cây tôi sung sướng ở trong cái vầng hào quang năng lượng của anh ấy, vô lo và sung sướng.

Trong lúc đó, âm nhạc liên tục thay đổi, màu sắc cũng thay đổi, và cả vị trong không gian cũng thay đổi. Tiếng nhạc lúc là điệu valse xoay, lúc là điệu slow mùi mẫn, lúc là điệu sôi động. Sàn nhảy có lúc bóng loáng như gương, lúc bềnh bồng như sóng xô, lúc êm đềm và xốp như mây. Rồi âm nhạc ngày càng nhanh, trời, chẳng lẽ trong thiền cũng có nhạc rock ư? Một thứ âm nhạc như rock, nhanh và mạnh, như đoạn cao trào trong những bài giao hưởng. Âm nhạc cuốn xoáy nhanh, sàn nhảy cũng xoay. Tôi đau đầu, đau quá, tôi phải thiền định lại trong thân, và tôi xin nối đất. Thấy hai lòng bàn chân như có lốc xoáy cảm nhận được mạnh mẽ, tôi cảm thấy đỡ đau đầu. Vừa lúc cô giáo nhắc hãy nghĩ đến bộ rễ. Sao cây tôi không có rễ nhỉ? Phía dưới cây, gần sát sàn tẽ ra duyên dáng làm hai nhánh như hai chân, trông chẳng khác bộ ria mép sang chảnh. Thế thì rễ đâu? Cô giáo bảo cái cây của tôi như cái cây sống trong nước vậy, đúng là không có rễ. Tôi nhận ra cái cây của tôi, là sự rộng mở ra tứ phương, ở mọi điểm trên cây. Mỗi điểm tiếp xúc có thể là nơi nhận khí, nhận nước, nhận hình ảnh, âm nhạc, mùi vị, cảm xúc, tôi mở toang hết mức!

Âm nhạc vẫn ngày càng nhanh và mạnh. Tôi suy nghĩ tôi thích sàn nhảy phải gần gũi thiên nhiên cơ. Có ngay, sàn nhảy trở thành đồng cỏ xanh, rồi vàng, rồi thành sân mây trắng bồng bềnh, tôi thấy mình yên tịnh được chốc lát. Rồi âm nhạc lại nổi lên, và xoáy, xoáy nhanh, xoáy mạnh, tất cả trở thành như lốc xoáy.

Cái cây của tôi giờ không còn thướt tha được nữa. Tôi thấy cây tôi giờ như túm váy, cột hết lên. Tóc cột, mọi chỗ thướt tha cột lại từng bím từng bím. Và tôi trở thành một cô nàng rocker đầy cá tính, và tôi nhảy như điên, nhảy chân vung lên tận trời. Tôi bắt đầu phát ra những thanh âm tinh – tang sắc và cao vói. Tôi cảm nhận vị mặn như nước biển, mặn đến chát chúa. Tôi như đang được thanh lọc, bóc tách từng sợi mảnh trong cái cây, rời nhau nha.

Cây Sự sống và Âm nhạc của Trái đất:

Nhạc nhẹ dần, thành từng đợt xoáy dịu dàng. Lốc xoáy giờ đã trở thành Cây Sự sống. Cây Sự sống trong mắt tôi có màu vàng sáng dịu dàng, mịn như khí. Và cái cây xanh của tôi lập tức bay vào và hòa mình trong Cây Sự sống. Cái cây tôi tiếp tục được thanh lọc đến mức tả tơi, như tan nát ra. Âm nhạc khi đó như bản nhạc đầy bi hùng. Rồi cái cây được nạp lại năng lượng trong Cây Sự sống và mướt xanh trở lại, có màu lá non, như được tái sinh. Tôi cảm thấy xúc động vô cùng. Tôi và cây tôi, tiếp tục thấy cảm giác lốc xoáy ở hai lòng bàn chân, tiếp đó là lốc xoáy ở đỉnh đầu, xoáy rất mạnh. Người được kéo dài ra, dài mãi, vừa dài ra vừa cuốn như vặn thừng theo lốc xoáy. Cái cây tôi lại tan nát ra từng sợi dài, rồi lại được tái sinh, vô cùng cảm động. Theo lời dẫn của cô giáo, tôi hiểu, đó cũng chính là bài ca, là lịch sử của Trái Đất. Âm nhạc thể hiện hay cũng chính là lịch sử Trái Đất có đủ mọi cung bậc, có lúc bi tráng tận cùng, có lúc hào hùng mạnh mẽ, có lúc thiết tha đầy tình yêu thương. Mỗi kiếp sống ta chọn lựa sống trên Trái Đất là để làm một nốt nhạc hòa vào bản nhạc chung của Trái Đất. Có lúc ta sóng đôi cùng một nốt nhạc khác, có lúc ta hòa tấu cùng nhiều nốt nhạc khác cùng lúc. Tất cả đều là âm nhạc, mọi thứ đều là nhịp điệu. Không có hay – dở, chỉ có những đơn âm, đa âm, hợp âm đa dạng khôn cùng. Âm nhạc cũng chính là mùi vị, màu sắc. Hãy tận hưởng nó!

Rồi tự nhiên tôi thấy bên cạnh bảng hợp ca hoành tráng, kỳ vĩ của Trái Đất, có những góc có các cái khuôn đen xì, bên trong là nốt nhạc như kiểu bị đóng dấu, đóng triện thô kệch, cứng nhắc. Khi bị rập khuôn, âm nhạc sẽ chết, con người sẽ bị mất sự hòa hợp và bị cầm tù.

So sánh con người với cái cây:

Cái cây tự do hơn con người, cảm nhận thoải mái và rộng mở hơn, hòa hợp hơn, tự nhiên hơn. Khi đã làm cái cây, được hòa mình vào cây, quay lại nhìn mình mà thấy tội nghiệp phát khóc. Được hòa mình vào cây để hiểu cây, cũng là được chữa lành, cân bằng, kích hoạt lại những năng lượng gốc mà mình qua nhiều trải nghiệm đã bị quên đi. Tôi đau đầu (vùng giữa trán và hai thái dương), vùng đốt sống cổ. Sau tôi thấy nỗi đau ở mọi khớp trên cơ thể. Bài học của tôi là hãy phá cái khung bao bọc quanh toàn bộ người mình, để trở lại tự do, rộng mở hoàn toàn như cái cây tôi. Rồi cái cây tôi dạy con người tôi điệu đà, lướt thướt, với những di chuyển nhịp nhàng, kiêu sa như nó. Có vẻ như cái cây gốc của tôi đã hoàn hảo rồi, nó không hề thay đổi gì sau bao nhiêu thứ xảy ra nãy giờ. Nó chỉ đang dạy con người tôi trở thành như nó. Nó vui không thể tả được, lúc nào cũng vui.

Cảm nhận âm thanh của mặt trăng:

Từ dưới đất đi lên, âm thanh của Trái Đất như một cái rễ đa màu xanh dương pha xanh rêu, to chắc và vững chãi. Từ trên trời buông xuống, âm thanh của Mặt Trăng như một sợi tơ trời màu vàng rất nhạt như sắc trắng, mềm mại và thanh tao. Hai sợi âm thanh quấn lấy nhau như sợi ADN, với khoảng giữa khoáng đạt và linh hoạt.

Cảm ơn buổi thiền trăng rằm tháng Giêng, cảm ơn Cây Âm nhạc, cảm ơn Mặt Trăng, cảm ơn Trái Đất, cảm ơn cô giáo và mọi người!

Hãy sống tự do và chân phương như một cái cây!

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *