Steiner – Mẹ làm mọi thứ vì mẹ thui

Học giáo viên tiểu học Steiner, lần đầu làm thủ công cho chính mình. Bản thân luôn vụng về, mù phương hướng. Đan kiểu gì mà đến sư phụ của sư phụ bên Úc, cô Helen huyền thoại mà cũng đến lúc phải thốt lên “Làm sao Minh có thể làm được đến thế này nhỉ?” khi mình lại cười hối lỗi và đưa mớ bòng bong ra lần thứ n để cô sửa dùm. Mình vừa dịch vừa học vẫn chịu nổi, song cứ đến giờ thủ công, dù dịch ít hơn nhiều song mình mệt rũ và rất muốn bệnh. Tuy cô Helen cũng phải nghĩ chắc mình để đó nhưng khi mình mang thành phẩm lên nộp thì cô cũng ngạc nhiên. Mình rất muốn nói với cô là, em phải làm cho xong, vì chính em, và em làm thế nào mà nói con của em hãy cố gắng nếu chính em không biết cố!
Cô Helen đã dặn dò mình đầy yêu thương là về nhà hãy tập form drawing (vẽ nét) và đan thật nhiều vào, chơi sáo nữa, sẽ giúp nhiều cho những khiếm khuyết còn đó của mình. Mình muốn lắm, song rồi công việc cứ cuốn mình đi. Và khi khoá này cận kề, mình muốn khóc thét vì sợ mình sẽ thành học sinh cá biệt, và bị kéo lê theo chương trình vì bài cũ chưa thông, bài sau đã học. Tất cả vì sự phát triển của chính bản thân mình thôi.
Trong lớp, như mọi khi khổ sợ vì khiếm khuyết của bản thân, ngày xưa mình nhớ má, nhớ chị, nhớ ba, nhớ cả em trai … (vì mấy cái này sao nhà mình ai cũng giỏi trừ mình hụ hụ). Ngày nay mình nhớ cả con trai út, vì giờ nó cũng giỏi hơn mình luôn rồi. Cái khóa đầu tiên đó, tối mình về kể lại, con út nói rất chân thành: “Để Táo chỉ cho mM nha!” rồi ngồi lụi hụi móc mấy mũi đầu cho mẹ, sau đó lại tiếp tục ngồi chỉ vẽ, và ngồi gỡ rối cho mẹ.
Rồi hôm nay cũng y chang vậy, ngồi vừa là vừa nhớ má, nhớ con. Đứng ngay bên cạnh cô Shirley, sư tổ thủ công, lại may vì cô cũng thuận tay trái, cô chỉ cho cách đan bằng tay trái, mà vẫn rối lên rối xuống. Tối về con lại ngồi lụi hụi ngồi gỡ rối cho mẹ miết. Ngồi đan cho mẹ nữa, để ngày mai lên lớp mẹ có cái mà tập làm thú nếu chưa kịp đan xong. Tuy nhiên, phần đan len của mẹ thì mẹ vẫn giữ để tự làm. Mẹ phải làm bài của mẹ chứ, chắc chắn rồi.
Nói vậy chứ lâu lâu con ra cầm túi sáo hôm lớp trước mẹ làm rồi khen “mM làm đẹp quá à!”, mẹ cũng sướng ti tỉ.
Kiểu gì thì kiểu, cũng phải có lúc ráng tranh thủ tập đan cho ra hồn mới được.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *