PHÁ BỎ VÒNG LẶP

(Chữa lành mối quan hệ với mẹ, Song Du)

VÒNG LẶP TỔN THƯƠNG

(Timeline 1)

Mình là đứa trẻ bé gái 5 tuổi đang chạy nhảy trên cánh đồng, xa xa có mẹ và ba đang cày cuốc. Năm nay hạn hán, đất đai khô cằn, mình thấy ba mẹ than thở rất nhiều. Mình chỉ 5 tuổi nên không cần phải lo quá nhiều, vẫn ngắm trời và chim bay trong chiều thu. Mình chỉ dám nhìn mẹ từ xa vì mẹ khó lắm hay la mắng mình, dường như mình làm gì cũng không làm mẹ vui lòng được. 

Thoắt cái mình là thiếu nữ 15 tuổi, trong một lần cãi vả nảy lửa giữa ba mẹ mình phát hiện tin động trời chấn động tâm can. Mình không phải con ruột của ba mà là hậu quả của một lần mẹ bị cưỡng bức. Mình không tin vào tai mình, mình bỏ chạy ra cánh đồng và ngẫm lại mọi thứ. Giờ thì mình đã hiểu vì sao mẹ luôn không thích mình, luôn khó chịu với mình. Mình cảm thấy thương mẹ và cũng thương mình nhưng mà để đối diện với mẹ những ngày tháng sau thật khó. Sau cãi vã đó ba cũng đã bỏ đi, trong nhà chỉ còn mình với mẹ, đơn chiếc và hiu quạnh. 

Tình hình trong nhà ngày càng khó khăn, mình khăn gói rời làng lên tỉnh để kiếm việc mưu sinh. Sau mấy ngày lặn lội vất vả, cuối cùng mình cũng tìm được việc chạy bàn ở tửu quán. Ở đây mọi người rất thô lỗ và hay chọc ghẹo mình, có nhiều người đàn ông sàm sỡ mình nhưng ông chủ không lên tiếng bảo vệ mà chỉ bảo mình nhịn và chiều khách. Trong đám khách hàng có một người đàn ông trung niên, mặt mày nghiêm nghị trông có vẻ đàng hoàng ngỏ ý muốn lấy mình làm vợ.  Để tránh sự dòm ngó của những người đàn ông khách, mình đồng ý. Chồng mình là người cộc tính, lầm lì, ít nói, hay ghen và vũ phu. Từ ngày lấy chồng mình thường xuyên bị đánh vì ghen bóng gió của chồng. Trong một đêm mưa bão, sau khi đánh mình say mềm thì chồng bỏ đi. Lợi dụng đêm mưa, mình lại bị thương thì có tên đàn ông xông vào nhà làm nhục mình. Dĩ nhiên sau khi phát hiện chồng mình đã đuổi mình ra khỏi nhà.

Mình phát hiện mình mang thai với tên cầm thú kia, nhưng vẫn giữ đứa bé và trở về quê. Ở nhà mẹ đã hao gầy hơn rất nhiều, vừa gặp mình bà chỉ ôm và khóc mà không nói nên lời. Sau khi sinh ra đứa con gái thì mọi thứ quá khó khăn, tinh thần mình kiệt quệ và đã nghỉ quẩn không muốn sống tiếp. Mình đã trầm mình xuống sông, may thay được một người đàn ông cứu sống. Để cảm kích mình lấy anh ta làm chồng. Nhưng người đàn ông này là một gã rất tồi tệ. Hắn đã có ý định làm nhục con gái mình, may là mình phát hiện kịp và đuổi hắn đi.

Mình với mẹ không nói chuyện gì với nhau nhiều nhưng bà rất thương và chăm cháu. Con bé cũng được 5 tuổi mà trong làng thì hạn hán ngày càng nặng đã gần như không thể nuôi nhà ba miệng ăn. Cả nhà ba người khăn gói bỏ đi tìm nơi khác sống. Cả nhà tìm đến một thị trấn nhỏ, ban đầu chỉ dọn dẹp phụ rửa chén, sau có thể nấu ăn bán. Rồi mình tích cóp mở được một quán ăn nhỏ, cuộc sống có đồng ra đồng vô cũng có của để dành. Có rất nhiều đàn ông vây quanh nhưng mình đều từ chối. Ác cảm về đàn ông quá mạnh nên không thể nào thay đổi được. Tôi giờ chỉ có thể tự lo cho mình, mạnh mẽ vì mình vì con vì mẹ không dựa vào bất kì ai.

Từ đoạn này về sau thì hình ảnh hơi mơ hồ, không rõ các phân cảnh diễn tiến rõ ràng có 2 khả năng sau:

  1. Ngoài việc học cách tự lo cho mình, tin vào mình thì bên trong tôi hình ảnh một nỗi căm phẫn đối với toàn bộ đàn ông. Nỗi căm phẫn muốn trả thù thế giới, muốn tìm gặp lại người đàn ông năm xưa cưỡng bức mẹ, tên đàn ông đã làm nhục tôi, người chồng vũ phu đã đánh đập và ruồng bỏ tôi, và người đã xém xâm hại con tôi. Tôi muốn tất cả những thằng đàn ông này phải chịu hình phạt thích đáng, sống không bằng chết.
  2. Chỉ sống thui thủi cho qua ngày đoạn tháng, sống trong lo lắng sợ sệt. Phải nhìn mặt thế gian, ánh nhìn hàng xóm và nuốt nỗi uất giận vào bên trong và xả lên con gái và bà mẹ già. Rồi cứ thế sống cuộc đời lầm lũi, đen tối đến hết đời cho đến khi bệnh chết.

Bài học kiếp sống này: không chấp nhận số phận của mình định đoạt bởi người khác, phải tự đứng lên đấu tranh giành lấy công bằng và điều mình muốn. 

Người hướng dẫn: tiền kiếp này nhắc bạn về việc, nếu chính mình không phá vỡ vòng lặp, thì mọi chuyện tiêu cực có thể lặp lại. 

DÁM SỐNG VÀ DÁM CHẾT 

(Timeline 2, chữa lành mối quan hệ với mẹ)

Mình là cô gái của đại ngàn Mông Cổ, ở trên thảo nguyên bao la bát ngát, sống cuộc đời tự do tự tại. Từ nhỏ mình thông minh xinh đẹp, nên rất được cha yêu quý. Vì sinh ra mình thông minh giỏi giang nên mẹ mình cũng rất tự hào và chăm sóc mình nhiều hơn gấp bội. Tuổi nhỏ hiếu động, không thích các môn của con gái như chăm sóc gia đình, may vá nấu ăn mà lại yêu thích cưỡi ngựa, bắn cung, đấu vật cùng các dũng sĩ trong tộc. Cảm giác thả mình băng băng qua đại ngàn là cảm giác tự do viên mãn nhất. Mọi thứ tưởng như giấc mơ tuyệt đẹp cho đến một lần, khi mình mười lăm tuổi, vì háo thắng mà cưỡi con ngựa bất kham song lại cứ phi nhanh băng băng phía trước. 

Rồi chuyện gì đến cũng đến, mình bị té ngựa rất đau rất nặng. Khi mình tỉnh dậy thì đại phu trong tộc bảo rằng mình sẽ sống cuộc đời bại liệt nằm một chỗ do hai chân không cứu được. Cảm giác trống rỗng, suy sụp và không tin được mình sẽ như thế. Trong cơn hoang mang, mình đã muốn chết. Mẹ đã đến bên mình, cứu mình và chăm sóc từng li từng tí. Mẹ dường như không rời mình nửa bước. Nhìn thấy mẹ mình cảm thấy chạnh lòng mà ngậm lòng sống tiếp.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mình sống mà như đã chết không có mục tiêu mục đích, một phần con người và linh hồn mình đã chết. Mình sống chỉ vì mẹ muốn mình sống. Sự chăm sóc và quan tâm của mẹ làm mình thấy được yêu thương song đồng thời cũng là gánh nặng với mình. Mình đã tự hỏi vì sao mình lại phải sống khổ thế này? Trong một lần binh biến loạn lạc giữa các tộc, nơi mình ở bị tấn công, tất cả mọi người đều bỏ chạy tán loạn và mình chỉ nằm đó. Mình nghĩ vậy là tốt rồi, mình sẽ chết và kết thúc cảnh đời phụ thuộc, khổ sở, mất tự do này. Nhưng không, mẹ mình đã xông vô, vượt qua lửa đạn tên bay mà xông vào lều cõng mình ra. Mình đã không chết và một lần nữa nghĩ rằng mình là gánh nặng và không có lựa chọn nào ngoài việc phải sống tiếp vì mẹ.

Sau một thời gian, trong làng có một anh thợ mộc làm ra được một chiếx xe đẩy bằng gỗ có thể giúp mình di chuyển qua lại mà không phải nằm yên một chỗ trên giường. Mình bắt đầu có thể ra ngoài, đọc sách dạy chữ cho mấy đứa nhỏ trong làng. Nhưng cơ thể mình không chịu được gió bụi bên ngoài sau một khoảng thời gian dài chỉ nằm một chỗ, mình trở bệnh nặng. Mẹ vì thế cũng cấm mình ra ngoài với lý do là không tốt cho sức khỏe của mình. Mình đã chống cự yếu ớt với mong muốn được sống tự do như một con người. Mình đã không sống như một con người cho đến khi được ra ngoài hít thở, nếu lay lắt ở trong lều không làm gì để sống vậy thì sống làm gì? Cuối cùng sau khi trị bệnh xong, mẹ cũng cho mình ra ngoài như ý muốn. Có một lão làng tộc bên muốn lấy mình làm vợ, mình không có cảm xúc nhưng nghĩ có khi cũng là cách để thoát khỏi cuộc sống hiện tại, thực sự là thoát khỏi mẹ. Nhưng mẹ mình đã ngăn cản và nói rằng mình mà lấy chồng xa mẹ thì chỉ có khổ hơn, mình không thể rồi khỏi nơi này. Lần này thì mình lại phải nghe mẹ và từ chối hôn sự.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, sống cuộc đời bình lặng mà u uất, ít nói nhiều căm phẫn về cuộc sống, mâu thuẫn nội tại quá nhiều. Năm đó mình đã ngoài ngũ tuần Mẹ cũng đã lục thất. Sức khoẻ mẹ giảm sút do tuổi già. Mẹ bệnh không ra khỏi giường được và dự đoán khó qua khỏi. Trước khi nhắm mắt, mẹ đã nhìn mình và nói mẹ lo cho con quá vì mẹ đi rồi không ai chăm sóc con. Lúc này mình không buồn không vui, chỉ ậm ừ. Thật ra cái chết của mẹ chính là giải thoát với mình. Mẹ là trách nhiệm khiến mình phải sống, là gánh nặng trong lòng mình vì mang cảm giác tội lỗi bản thân là một gánh nặng. Cảm giác này cứ dằn xé tâm can ngày qua ngày, to đến mức tạo thành cảm giác vừa yêu vừa hận mẹ.

Sau cái chết của mẹ, mình bắt đầu ra ngoài và bào chế thuốc. Mình có thể cứu chữa người trong làng. Nhưng mà không có gì làm mình thấy vui hay ý nghĩa. Cảm giác trống rỗng gậm nhấm mình nên một năm sau mình đã bào chế việc độc dược mà tự uống. 

Sau khi chữa lành sẽ có những phiên bản sau

(1) Loạn lạc trong tộc, mẹ cứu mình ra khỏi lều nhưng mình bị trúng tên và chết tại chỗ. —> Cảm giác cái chết thật sảng khoái, thật nhẹ nhàng và đúng là điều mình cần.

(2) Cãi lời mẹ và lấy trưởng lão làng bên, mình sống cuộc đời đau khổ vì bị ngược đãi cả tinh thần và thể xác. Nhưng mình lúc này mới nhận ra mình vẫn sống hơn là chỉ làm một thân xác dập dìu chỉ có sự căm phẫn cuộc đời do mình không có lựa chọn. Mình thấy thương mẹ hơn, chuyển nhiều cảm xúc tiêu cực sang các đối tượng khác, thấy nhiều thứ hơn và cũng hiểu nhiều điều hơn

(3) Trước khi chết, mẹ không nói lo lắng vì không còn ai chăm con nữa mà mẹ xin lỗi vì đã để mình sống như thế. Mẹ biết mình không vui, không thiết sống nhưng vì mẹ mà cố gắng lê lết. Mẹ xin lỗi mình. —> nhờ đó mình không còn cảm giác căm phẫn mẹ nữa

(4) Khi 15 tuổi bị té ngựa bại liệt, như bao người trong tộc sống di cư khác mình phải tự sinh tự diệt vì không thể có một người kề bên chăm sóc mãi. Mẹ cũng thế chỉ gửi lời chúc phúc mình có thể sống mà không cố gắng chăm mình từng chút một và bằng mọi giá giữ cho mình sống. Mình vì thế lại có động lực sống. Thời gian đầu khó khăn, phải học cách làm quen mọi thứ trong thân thể bại liệt. Nhưng mình không muốn chết, mình muốn sống để được công nhận từ mọi người. Khi sức khoẻ đã tốt hơn, mình yêu cầu tập vật lý trị liệu, thử các phương pháp mới mà phải chịu nhiều đau đớn, sao cũng được miễn là có chút hy vọng mình đều muốn thử. Mẹ chỉ thỉnh thoảng ghé thăm mình để lại vài món ăn, mấy bộ đồ rồi bỏ đi. Cha mình thì đã không bao giờ đến thăm. Mình nghĩ về đại ngàn, về sự tự do ngày xưa, và đó chính là động lực để mình sống tiếp. Mình không có ai, chỉ có bản thân vì thế càng phải cố gắng gấp bội. Chẳng may là tộc mình thuốc thang không nhiều, các phương pháp mới cũng không hiệu nghiệm ngược lại làm mình nhiễm trùng bệnh trở nặng hơn. Mình ra đi vài năm sau đó. Tuy nhiên những năm tháng bệnh tật mình đã giành giựt sự sống từng chút một nên mình không có gì hối tiếc.
Bài học cuộc đời ở kiếp sống này: Dám sống và dám chết

Người hướng dẫn: tiền kiếp này nhắc bạn phải nhìn lại chính mình, bạn đã nỗ lực hết sức mình chưa hay bạn còn bận đổ lỗi cho người khác. Phiên bản (4) mà người hướng dẫn đề xuất cho bạn là nếu mẹ bạn mặc kệ bạn tự sinh tự diệt thì sao, giúp bạn có trách nhiệm hơn với sinh mệnh của chính mình.

VÒNG LẶP VƯƠNG QUYỀN

(Timeline 2)

Tôi là nữ hoàng Ai Cập. Tôi đang đứng trên đỉnh vinh quang, trên tất cả mọi người. Tất cả mọi người đều quỳ rạp dưới chân tôi, tôn vinh vị nữ hoàng của họ. Tôi đã có tất cả, quyền lực tiền tài danh vọng. Sau những năm tháng tranh giành, giờ đây tôi đã là người trị vì cao nhất của đất nước. Nhưng vì sao trong sâu thẳm tôi vẫn còn góc khuất và nỗi buồn man mác? Vì sao đã đứng trên vạn người mà tôi cũng không có niềm vui trọn vẹn? Tôi nhìn sang phải mình, bên đó là mẫu hậu của tôi, người đang ngồi trên xe lăn nở một nụ cười mà lòng tôi chỉ thấy giá lạnh. Tôi biết nếu không có mẫu hậu thì tôi đã không leo lên được đến đây. Thật ra chính xác hơn nữa là nếu không có mẫu hậu thì tôi cũng đã không đi con đường này.

Mẫu hậu của tôi là người được truyền thừa chính thống nhưng bị hãm hại từ nhỏ nên người luôn mang trong mình lòng thù hận phải báo thù tất cả, người nghĩ rằng cả thế gian nợ người. Khi sinh tôi ra là con gái, người đã có chút thất vọng vì tôi không thể thay người rửa hận. Nhưng không vì thế mà người tha cho tôi, mà ngược lại mẫu hậu luôn rèn giũa tôi, nghiêm khắc và lúc nào cũng nhắc nhở tôi là tôi không có con đường nào khác ngoài việc leo lên ngai vàng. Tôi đã phải dùng khổ nhục kế nhiều lần, phải lợi dụng thân xác mình để tìm kiếm sự hỗ trợ đồng minh từ các vị tướng lĩnh trong triều. Mẫu hậu không ngừng thúc ép bảo rằng tôi không được mềm lòng, chỉ có quyền lực trong tay mới có thể bảo vệ bản thân. Trước khi leo được lên ngai vàng thì phải dùng tất cả mọi cách, tiêu diệt hết những người ngán đường mình. 

Tôi cứ tưởng mình sẽ được nghỉ ngơi khi tôi trở thành nữ hoàng. Nhưng mẫu hậu vẫn thúc ép, vẫn muốn tôi tiếp tục thanh lọc triều chính. Tôi đã quá mệt mỏi phải nghe ý kiến từ người khác dù đó là mẹ của mình. Tôi chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của mẫu hậu, tôi chỉ là một công cụ giúp người trả thù và đạt danh vọng của người. Tôi muốn thoát khỏi bóng hình ấy, muốn có sự tự do của mình. Vì thế tôi đã đầu độc chính mẫu hậu của mình.

Sau đó, tôi phải kết hôn với một vị tướng quân trong triều để củng cố vị trí của mình vì tuy là nữ hoàng nhưng có nhiều việc tôi không thể tự quyết được. Giết chết mẫu hậu rồi tôi có được tự do khỏi bà nhưng tự tôi cũng giết đi người quân sư của mình. Bây giờ tôi phải tự lập trên mỗi quyết định của mình mà tôi không đủ giỏi. Tôi kết hôn vì vị tướng đó và sinh ra một tiểu công chúa. Tôi không muốn con mình sống trong sự dày vò, nguy hiểm trong cung nên tôi đã đẩy con mình ra xa, để con không phải vấy vào cung đấu trong triều.

Rồi chồng tôi biết được lại dùng đứa con gái của chúng tôi mà uy hiếp, bắt tôi phải nhường ngôi. Cũng may tôi đã đưa cô bé lên chiếc thuyền và đến vùng đất khác. Tôi nghĩ mình đã làm điều tốt nhất cho con, tôi cũng không còn luyến tiếc gì nữa. Tôi ở lại đấu với chồng mình và thua cuộc. Sau đấy thì bị đẩy vào ngục tù. Nhiều năm sau, trong ngục tù, tôi mới nhận tin tức là con gái mình quay trở lại để đấu tranh giành quyền lực. Lúc này tôi không hiểu vì sao con gái mình lại làm như vậy và sức cũng đã kiệt dần nên uất ức mà chết trong tù.

Sau khi chữa lành:

(1) Tôi không giết mẫu hậu của mình mà vẫn để người sống, rồi dùng quyền lực của mình để hạn chế quyền lực của mẫu hậu cũng như sức ảnh hưởng của người.

(2) Khi sinh con gái, tôi ko đẩy con ra xa mà vẫn giữ lại trong cung nuôi dưỡng. Sau này con bé lớn lên là người tham vọng, muốn thống lĩnh ba quân, muốn kế nghiệp tôi làm một nữ hoàng. Con gái tôi rất hợp với bà ngoại, hai bà cháu cùng san sẻ nhiều quan điểm chung với nhau. 

Bài học cuộc đời: không sống dùm cuộc đời người khác cũng như không quyết định đời người khác. Sống cuộc đời mình mà không áp đặt mong muốn của mình lên người khác. Chỉ cần làm tốt phần của mình. Thiết lập giới hạn cho bản thân. 

Người hướng dẫn: một lần nữa, tiền kiếp này cho bạn nhìn thấy những phiên bản cuộc sống khi bạn có trách nhiệm – sống hết mình với lựa chọn của mình so với việc bạn nhận sự bảo hộ (mà có khi là sự thao túng) từ người khác rồi lại phẫn hận với điều đó.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *