Nhím tròn 13

29.08.2016
Cục cưng của mẹ.
Mẹ vừa nghĩ: “Con vẫn là cục cưng của mẹ!”, có điều giờ mẹ nói từ này, mẹ không thể nói to, nói trước mặt mọi người, và ôm ghì con vào lòng mà hôn. Vì con đã lớn rồi.
Con lớn thật rồi, mẹ thì thấy điều đó hàng ngày, thậm chí hàng giờ hàng phút khi mẹ ở bên con. Còn như bà ngoại, khi ra biển thấy quần bơi con nổi cộm thì bà mới giật mình là giờ con lớn quá. Bà cũng bảo, ừ thì đã dậy thì rồi còn gì!
Với mẹ thì may mắn là con lớn rồi nhưng mà còn tồ lắm. Vẫn còn cười hì hì với những trò đùa của các em, kể cả của em Zoom chưa tới 3 tuổi. Vẫn còn vui sướng vục mặt vào ăn một món khoái khẩu. Vẫn còn ôm cuốn sách truyện trạng đọc rồi cười hí hí. Vẫn còn nhờ người lớn gọi dậy đêm khuya coi đá banh hay sáng sớm coi mặt trời mọc, mà gọi thì dạ rồi quay lưng ngủ khì tiếp. Vẫn còn lúc trào nước mắt khi bị trầy da xước thịt quá đau. Vẫn còn là một thằng tồ tẹt của mẹ, để mẹ phải nhắc, mẹ cáu thì càm ràm, và nhất là, để mẹ yêu thương.
Song mẹ cũng biết là con đã lớn rồi. Con đã biết muốn ăn lắm nhưng cứ phải nhìn ngó để phần cho mọi người. Con sẽ lao vào phụ nấu ăn khi đi học về, khi đi đá banh lên nhà, cần chuẩn bị bữa. Con đã biết trông em, và đã có thể tin tưởng mà giao em. Con là người đẹp trai, tinh tế, và chu toàn trong mắt em gái, là ông em dễ thương, hấp dẫn trong mắt em trai (ừ, chắc chỉ trừ của thằng em kế ngay cạnh và suốt ngày ở bên chành choẹ là Táo).
Con cứ thế, lớn rồi mà vẫn còn nhỏ. Có khi rành rẽ phụ bếp, nhưng cũng có lúc quên béng chả nhớ làm việc đó như thế nào. Có khi kiên cường đứng đầu sóng ngọn gió, nhưng có khi lại chảy nước mắt trước một nỗi đau. Có khi nhăn nhó khi mẹ lùa vào chung với em “cá mè một lứa” nhưng khi mẹ kể chuyện cổ tích cho các em nghe thì lại muốn mẹ chờ cho con cùng nghe với. Có khi muốn mẹ đối xử như người lớn, nhưng có lúc vẫn muốn chui vào “cánh gà mẹ chở che”.
Gặp bạn của bà ngoại, bà bảo: “Ôi, con trai ngoan thế!”. Mẹ cười cảm ơn bà và nói: “Vâng, con trai của cháu rất ngoan!” Phải, con là con trai yêu quý của mẹ, cục vàng của mẹ, của quý của mẹ, niềm tự hào và niềm hạnh phúc của mẹ. Của mẹ, là chỉ của mẹ thôi, ý là để mẹ biết, trân trọng và yêu thương. Tuyệt đối không phải để chứng tỏ, để khoe với bất kỳ ai cả. Và lại càng không phải, để con là “của mẹ”, làm nghĩa vụ, gánh nặng gì cho con.
Hành trình của mẹ và con, vậy mà đã tròn 13 năm, kể từ khi mẹ biết “hạnh phúc có hình hài, cân nặng, đó là con”. Hành trình để mẹ nhận ra, chính mẹ cũng nỗ lực, cũng thay đổi, cũng học hỏi từng ngày để làm mẹ của con. Cảm ơn con đã đến với mẹ, để có mẹ ngày hôm nay. Cảm ơn con đã chọn mẹ, để chúng ta được cùng nhau trải nghiệm và học hỏi mỗi ngày. Con đường ngày càng rõ nét. Đôi vai con đã rộng, đã cao. Và mẹ biết rằng con sẽ sát cánh để cùng mẹ thực hiện nhiều mục tiêu của cuộc đời này.
Song trước mắt thì con cứ vui vẻ mà chơi, mà tận hưởng nhé. Mẹ đang mơ một cuộc sống thảnh thơi, có căn nhà cạnh thiên nhiên, sân cỏ, bể bơi cho con dễ chơi đùa, vận động. Một ngôi trường làng gần nhà để con chạy ù là tới trường, chạy ù là về nhà chơi tiếp. Ngôi nhà gần trường của em, để con có thể đi sang trường em cùng chơi, cùng phụ. Tương lai ngời sáng, đẹp tươi rộng mở.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *