BỆNH TỪ TÂM

(Timeline 3, chữa thân thể, bài của Tiểu Ngư)

Mình bị dạt vào bãi cát, được một người đàn ông đánh cá nhiều tuổi đưa về nhà cho ăn uống nghỉ ngơi. Mình ở lại cùng người đàn ông đó, giúp phần mang cá ra chợ bán. Tập đan lưới, đánh cá nhưng không làm được. Người đàn ông qua đời, mình đi xin làm bưng bê lau chùi giúp việc tại một cửa hàng ăn, quán

trọ (kiểu Trung Quốc), cho đến khi già thì qua đời, linh hồn bay ra khỏi từ bụng.

Hỏi bài học cuộc đời này là gì? Trả lời: Sống cuộc đời cởi mở hơn, kết nối hơn với cuộc sống, thay vì phó mặc cho số phận, tồn tại cho qua ngày, bèo dạt đến đâu thì dạt. Vấn đề mất kết nối

Quay lại thời thơ ấu: mẹ sinh ra rất đau đớn, và qua đời khi sinh mình. Mình cảm thấy đoạn này rất là đau đớn. Sau đó mình có cảm nhận được ý nghĩ là người con cảm thấy tội lỗi vì việc mẹ đã mất khi sinh mình, và vì vậy mà người bố ít tình cảm với con, và có ý trách vì con ra đời mà vợ ông mất. Nhưng sau đó tâm trí mình tự đấu tranh, và chọn là người bố nhớ thương vợ, chăm sóc con cái, có yêu thương con nhưng khi nhìn thấy con thì lại nhớ vợ và buồn. Vì vậy, người con lớn lên trong không khí u sầu như vậy. 

Người hướng dẫn có nói người ta cũng hay nghĩ mình có lỗi vì sinh ra mình mà mẹ mất, nhưng không, người mẹ dành cả tình yêu cho con, đánh đổi cả để cho con, và cần cảm nhận tình yêu chứ không phải sự có lỗi. Đoạn này thì mình nghĩ là thực sự không phải người mẹ đánh đổi đâu, hầu như rất ít người mẹ nào nghĩ rằng có con thì sẽ phải đánh đổi tính mạng cả, vì xác suất xảy ra việc đó không nhiều. Việc người mẹ mất khi sinh con cũng là trường hợp ít, và nếu có xảy ra thì chắc là vì có lý do của việc đó.

Sau đó người cha qua đời, người con cảm thấy không muốn sống ở đây nữa, và lên thuyền đi nơi khác. Rồi đến cảnh xuất hiện ở bãi biển khi mình mới vào timeline lúc đầu.

Nhìn lại cả quá trình timeline này mình thấy rất mờ nhạt, mờ ở cả những tình tiết xuất hiện, cho đến sự “cảm” của nhân vật trong câu chuyện này. Bài học: không nên bị dính chấp quá vào tình cảm, bị ảnh hưởng quá bởi tình cảm của người khác. Một cách tự vệ của mình: để không phải đau khổ vì tình cảm với người khác thì tự làm cho mình trở nên vô cảm.

Thông tin về các loại bệnh mà mình gặp phải: bệnh xuất phát từ tâm lý, tâm lý u hoài nhiều quá, nên cơ thể cũng bị rối loạn.

Xin chữa lành:

+ Cảnh được sinh ra: người mẹ mỉm cười đầy yêu thương trước khi bay lên. Người mẹ yêu tương mình, sự ra đi của mẹ là để mình học bài học về sự yêu thương, kết nối với mọi người, mọi thứ xung quanh từ xuất phát từ thân mình, một cách tự nhiên, chứ không phải từ người khác yêu mình rồi mình mới yêu. Mình phải tự mọc cái cây yêu thương của mình.

+ Chữa lành cảnh người bố buồn khổ: người bố tìm và lấy được người vợ khác, yêu thương, tốt bụng, chăm sóc mình. Mình có em gái cùng cha khác mẹ, mình chăm sóc nó, rồi mình yêu thương nó, sau đó thì mình cũng tìm thấy người mình yêu thương, lấy chồng, sinh con, sống hạnh phúc với con đàn cháu

đống… Phiên bản này ổn, hạnh phúc và tươi sáng hơn nhiều so với phiên bản trước. Và toàn bộ timeline chạy khá nhanh trong đầu mình, cảm giác như là chỉ trong một vài giây mà tua hết cả cuộc đời.

+ Chữa lành cảnh bán cá: thấy mọi thứ xung quanh sáng lên, nhìn rõ được mọi

người, thấy nhiều người cười nói với mình, mình cười nói lại. Mọi người xung quanh vẫn ở đó, chỉ là lúc trước mình không nhìn thấy vào mắt mình, giờ thì mình nhìn thấy. Mình có cộng đồng xung quanh, cũng là người ở chợ, những người lao động vất vả, nhưng vui vẻ, hạnh phúc, giúp đỡ lẫn nhau. Rồi mình nhận nuôi một đứa con gái mồ côi cha mẹ, lớn lên nó lấy chồng và mình lại có con đàn cháu đống, vui

vẻ hạnh phúc. Bài học rút ra là: chỉ cần mở mắt nhìn thấy thì sẽ thấy. Nhận ra tình yêu, sự quan tâm ở ngay xung quanh mình, mình chỉ là trước giờ chưa nhìn thấy, chưa để tâm, chưa trân trọng nó mà thôi.

Người hướng dẫn nhắc mình chữa lành với người đàn ông đã cưu mang mình.

Đoạn này đúng, khi mình được người đàn ông cưu mang, mình nhớ đoạn này mình cũng bị bối rối mất một mình về việc quan hệ của mình với người này như thế nào? Mình ở nhà với ông đó có hợp lý không, mình sẽ là gì? Có lấy người đó không? Người đó già rồi, nhưng trước đây chẳng có vở chèo người vợ trẻ được ông lão đánh cá cứu và lấy ông ấy, sau đó thì có khó chịu về việc bị mọi người chê bai, rồi cuối cùng nhận ra chân tình, lại quay về với ông đó sao? Lúc xem đến đoạn này mình có nghĩ đến vở chèo này đó, nhưng mình không thấy thoải mái với lựa chọn này, nên đã không chọn việc lấy ông để trả ơn. Chính vì sự bối rối, không xác định được đó nên mình lại không biết nên đối xử với ông ấy thế nào, chứ trầm mặc sống qua ngày như con rùa.

– Xin chữa lành mối quan hệ với người đàn ông cưu mang mình: thấy người con gái ngồi bên giường của người đàn ông đang ốm, đưa bát thuốc cho ông uống và tâm sự chuyện của mình cho người đàn ông nghe. Người đàn ông cũng tâm sự chuyện của mình: ông từng có vợ và con trai, nhưng họ cũng đã qua đời, nên ông chỉ con một mình. Hai hoàn cảnh tương đồng, mình thấy ông cũng giống như bố mình. Ông cũng coi mình như con. Mình nhận ông làm cha và hai người trở nên thân thiết hơn. Người hướng dẫn: đừng nghĩ hộ, nghĩ quá nhiều dùm người khác. Chẳng hạn mình cứ nghĩ người cứu mình cần lấy mình làm vợ, nào có phải đâu. Cứ tâm sự, trải lòng rồi mọi sự có xếp đặt của nó.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *