19.12.2015
Tôi là một học sinh làng nhàng trong lớp Đặt tay. Theo kiểu bà con đặt thì tôi cũng đặt, bà con cảm thì tui cảm ké, bà con kể thì tui nghe rồi tưởng tượng theo, về nhà viết lại, hết. Bà con cảm thấy màu, cảm thấy năng lượng chạy chỗ này chỗ kia chỗ nọ. Tui chả thấy gì, cảm thì chỉ thấy dễ chịu, thoải mái, thấy tay lạnh hay tay ấm (hờ, mấy cái này mà còn không cảm thấy thì có hoạ mà dở hơi à). Có buồn không, có tủi thân nọ kia kiểu sao chân sư không có chọn con làm học sinh xuất sắc không? Có chớ! Tuy nhiên, trong lòng cũng A. Q. sâu sắc (xấu) rằng, cái gì cũng có lý do. Có thể tui không xuất sắc vụ Đặt tay, là bởi tôi cần tập trung làm cái khác giúp đời.
Dẫu là học sinh làng nhàng, tôi vẫn chăm chỉ đi theo lớp thực hành khi có Đạo Cô, tôi vẫn quẩn quanh các học sinh xuất sắc để hưởng lây chút bụi tài năng. Nói vậy chứ tôi thích cái vụ này lắm, thích tới mức ngày càng cảm thấy không còn ham mê cái việc mổ xẻ, cắt nọ nối kia ở nơi chữa theo Tây y mà tôi đang làm. Lòng tôi vẫn khâm phục bác sĩ Tây y song tôi nghĩ, Đặt tay chắc chắn tốt hơn, nhân văn hơn, và tiến bộ hơn khi ta để cho tự nhiên, vũ trụ làm việc của nó. Người Đặt tay chỉ là kênh năng lượng để dẫn năng lượng vũ trụ vào người bệnh, gọi đúng hơn là người đang bị mất cân bằng năng lượng theo cách này, cách kia. Vì thế, Đặt tay không chỉ chữa đau, chữa cảm mạo, chữa vết thương, mà còn chữa xương, chữa tâm lý, chữa tình cảm, và cả chữa tiền kiếp.
Đặt tay cực kỳ giản dị, dễ làm. Nếu theo nguyên lý chân phương “tôi là kênh năng lượng của vũ trụ, khi tôi trụ vào trong chính tôi” rồi đặt tay nhẹ nhàng lên người bệnh, thì mọi việc cứ thế diễn ra tự nhiên. Chả cần quan tâm, chả cần dính mắc vào người bệnh, người Đặt tay cũng tự chữa cho bản thân, tự “thông quan” cơ thể mình, chứ chẳng mất sức, gánh bệnh cho ai. Tuyệt hơn là không dính mắc song tăng yêu thương, bao dung, san sẻ, kết nối.
Nói là học sinh làng nhàng, song tôi đã đặt tay cho các con, và chúng nó đều cực kỳ thích. Có vẻ tôi đã chữa được bệnh cảm cho con nhỏ, trúng gió cho con lớn, và chữa bớt được những cơn nhức đầu, đau cổ cho bản thân. Và ngày hôm nay, đặc biệt là tôi đã chữa cho ba của mình, rồi tự cảm động sâu sắc về điều đó, lòng rất sung sướng là mình đã đi học Đặt tay.
Chiều về nhà ba mẹ sau buổi học, tôi khá mệt mỏi và đi lục cơm nguội ăn. Rồi nghe mẹ nói ba đang ốm đấy. Thế là tôi leo lên lầu đi kiếm ba. Ông đang ngồi ngoài hành lang. Tôi nói rất tự nhiên: “Ba rảnh không? Vô nhà con chữa cho!”. Bình thường ba tôi nghiêm lắm, khó tính lắm và bác sĩ còn phải đuổi ba khỏi bệnh viện vì ba toàn cãi bác sĩ. Vậy mà tự dưng ba tui cứ thế đi vô nhà, tôi nói ông nằm lên giường là ông nằm lên giường, nói ông tháo kính mắt là ông tháo kính mắt. Rồi cứ thế ông nằm ngoan ngoãn cho tôi đặt tay. Khỏi nói là tôi sướng và cảm động đến chừng nào.
Tôi đặt tay nhẹ nhàng lên đầu ba, chợt nhận thấy tóc ông đã xám trắng ra hết từ hồi nào, lòng cứ thế chùng xuống đến muốn khóc. Tôi vẫn ngại ngần chắc chẳng kém ba, miệng nhắc ba cứ thư giãn ra, và cũng là lời nhắc cho bản thân mình. Song chỉ cần từ lúc tôi đặt tay khá hờ trên đầu ba, tôi cảm giác ngay một sự kết nối da diết đến muốn chảy nước mắt. Bình thường, cấm mà có chuyện tôi và ông đụng vào nhau, nói lời yêu thương với nhau còn khó. Vậy mà giờ tôi cũng ngồi im để tay lên đầu ba, rồi cảm giác năng lượng yêu thương nó chạy nhẹ nhàng, dịu dàng mà da diết khắp thân tôi. Tôi nhìn thấy nếp nhăn trên trán ba, lòng thầm mong ba có thể giãn nó ra. Song hỡi ôi, tôi cũng có y cái kiểu cau mày y chang thế.
Và cứ vậy, đặt tay nhẹ nhàng bao quanh đầu ba, rồi lên đôi mắt ba, rồi lên ngực ba, tôi cứ thổn thức nhẹ nhàng cái nỗi ông sao gầy quá, người ông căng thẳng quá. Và tôi cũng cảm nhận thêm sâu sắc rằng, sâu thẳm bên trong, ông là con người dịu dàng, tình cảm và có chẳng kém tổn thương. Chẳng cần biết nhiều thế, tôi nhớ chuyện hồi nhỏ ba cưng tôi nhất nhà, những lúc mẹ đi học xa, ba ở nhà làm gà trống nuôi con, bàn tay thô ráp lau rửa cho tôi, chăm miếng ăn giấc ngủ, tuy vụng về nhưng đầy sự bảo bọc. Tôi nhớ những lúc ba cáu giận la tôi, mà tôi hiểu chỉ vì ông yêu tôi nên mới mắng.
Thật ra tôi cũng chả nghĩ nhiều thế. Thông thường đặt tay cho bản thân và cho 2 con, chắc chỉ khoảng 5 phút là hết một vòng cả người. Đặt tay cho ba, tôi để tay trên đầu ông và cảm nhận sự kết nối chắc cũng phải 10 phút. Nếu mà không nghĩ đến buổi ăn tối dưới nhà mừng sinh nhật má, chắc tôi cứ ngồi đặt tay mãi một chỗ trên người ông cũng thấy vui. Nhờ thế, tôi cảm nhận được ý nghĩa của việc thiền định, của việc tập trung tâm vào giây phút này, đối tượng này là ba của tôi, để lặng im cảm nhận cảm giác của chính mình, của sự kết nối diệu kỳ của tình cảm.
Dẫu lòng đầy ham muốn đẩy được hết bệnh ra ngoài cho ba. Dẫu đầy tham lam mong giúp ba thư giãn, có thể duỗi được bàn tay lúc nào cũng nắm chặt, hai chân lúc nào cũng bắt chéo, cái trán đã hằn nếp nhăn thường trực. Tôi cũng lại nhận thức rõ ràng rằng đừng “thay trời hành đạo”, đừng thô bạo can thiệp vào việc ba muốn làm gì. Tôi chỉ ngồi đó, làm kênh dẫn năng lượng đất trời, và để bản thân ba nhận những gì ba muốn. Chỉ ngồi bên ba gần một giờ, tôi thấy cái lá ngoài sân cũng đẹp, bầu trời đêm nhàn nhạt cũng xinh, và ba mình dĩ nhiên là còn đẹp nhiều hơn thế. Tôi thấy mình bé nhỏ lại thành con của ba, cảm nhận được tình yêu ông dành cho tôi, và cảm thấy tôi phần nào có hiếu trong việc làm được chút chuyện có ích cho ông. Không dám tham muốn vậy, song đến lúc xuống nhà ăn, tôi vui trong lòng vì ông lại ngon miệng ăn rất nhiều (nghe má bảo mấy bữa nay ông chán ăn) và cười đùa cùng con cháu.
Tôi lại tham mong ông được Đặt tay mỗi ngày để khỏi bệnh cảm, và khỏi những bệnh linh tinh ông đang mang. Tôi lại rắp tâm mong má sẽ Đặt tay cho ba, để mong ông bà cùng khoẻ, còn tham muốn ông bà cảm nhận lại sợi dây tình cảm như những khoảnh khắc xúc động tôi có được hôm nay. Song thôi thì theo duyên vại!