Viết vài dòng để ghi vội cảm xúc của một phụ huynh nha!
Chạy xe đến trường, thấy mấy cái xe hơi đậu dài ngoài cổng mà hết hồn. Đùa trường mình cũng nhiều đại gia ta! Ờ, có “đại gia” đã rao bán nhà để góp tiền xây trường cho con học kìa. Nghe muốn rớt nước mắt hông?
Hôm nay vui, vui nhiều lắm! Dĩ nhiên vẫn là niềm vui mỗi lần có dịp lên trường gặp nhau. Cha mẹ được gặp cô thầy của con, gặp các cha mẹ khác, để kể chuyện, để cười đùa, để tám. Cá biệt như mM là để xin lỗi chuyện bạn Táo còn đánh bạn (là đánh con người ta á).
Vui vì bây giờ số học sinh tăng dần lên, tăng rất chậm nhưng tăng dần đều. Đồng nghĩa với việc phụ huynh tăng lên. Cứ mỗi em học sinh, mỗi phụ huynh thêm vào trường, cứ như có thêm một người thân trong gia đình. Cảm giác đặc biệt lắm, khi nhìn thấy thêm một gương mặt người cha, người mẹ, cô bé, cậu bé là học sinh mới, là anh chị em của học sinh mới. Gia đình Tre Xanh cứ đông vui dần. Cái sự tăng chậm ấy là một điều quý báu.
Tất cả đang ấp ủ kế hoạch xây trường cho các con. Một ngôi trường đủ lớn để xin giấy phép. Có sân chơi bên trong, có đất trồng cây xanh cho các con được chơi đùa an toàn và thoải mái. Một số tiền để xây trường không quá lớn, song vẫn là vấn đề với ngôi trường hiện vẫn đang là các gia đình chung tay. Song chúng ta tin, chỉ cần tin và yêu, mọi điều sẽ thành. Một nơi để lũ trẻ yêu thích học hành gặp những người lớn yêu thích chia sẻ và tạo môi trường để mở ra những tiềm năng của các con.
Vui vì cảm thấy mọi thứ đang dần thành hình, như là cái phong cách gia đình của Tre Xanh. Khi các ông bố đi xách ghế xuống để ngồi họp, khi các bà mẹ ngồi “tám”, khi những đứa con tụ họp lại cùng đọc một bài thơ ở phòng ngoài hay chơi những trò mà chúng thích. Khi cô giáo chia sẻ về chuyện của các con ở trường, phụ huynh cười và kể thêm chuyện con ở nhà. Cô phát cuốn tập to đùng con viết và vẽ vời, mỗi quyển vở là một nét chữ, nét vẽ khác hẳn nhau. Cuốn vở như một nét thể hiện ra ngoài những gì các con có bên trong. Cũng như thò tay xuống học bàn của con là một thế giới tùm lum thứ trong đó (học bàn của Táo ngoài một cuốn vở, túi đựng bút màu là hộp giấy đựng những mẩu giấy cắt ra để chơi, cây ná đang làm dở, các khúc gỗ … và hàng tá thứ linh tinh khác.)
KHÔNG có tờ giấy khen, sổ liên lạc, bảng điểm nào hết. Chỉ là cha mẹ được trải nghiệm một góc nhỏ những gì các con được học ở lớp. Phụ huynh lớp 2 (như mình) được vẽ màu nước (wet on wet) tự do và vẽ nét – form drawing soi gương (vẽ hình đối xứng với hình cô vẽ trên bảng).
Dẫu biết bên ngoài còn rất nhiều trở ngại, từ chuyện nhỏ như TV, phim ảnh, đồ ăn nhanh, sữa hộp đến snack; đến chuyện lớn như tài chính, giấy phép, học bạ; đến chuyện trung trung như những người thân trong gia đình hỏi: “nó biết đọc chưa, biết viết chưa?”, “rồi nó thi cử đến đâu rồi?”, “giấy khen đâu?”. Nhưng bên trong ngôi trường này, các con đang yêu thương nhau, yêu thương thầy cô, yêu thương cha mẹ của các bạn khác, như yêu thương những người ruột thịt. Và người lớn chúng ta cũng yêu thương nhau, cứ mỗi ngày dần qua, lại thấy thân thiết và hiểu nhau hơn. Người lớn chúng ta nhìn lũ trẻ của nhau lớn lên hàng ngày, vui vẻ và tự do, yêu thương biết mấy!
Ngày tổng kết giản dị mà vui ghê lắm!
Mình viết để lên dây cót cho những ngày sắp tới.
Đường đã mở, cứ thế mà đi, các bạn của mình nhỉ?
Thao Nguyen Nguyen Linh Hong Thanh Bùi Long Duy