Hành trình của Floralprintedscarf

TỰ DO TỰ TẠI

Người chép: floralprintedscarf, tựa PLM đặt 

(Bài tập timeline healing 1 – chữa lành mối quan hệ – buổi 1)

Tôi thấy mình là một cô bé 6 – 7 tuổi, hai tóc dài thắt bím, đang ở trang trại nhà tôi. Chân tôi đi đôi ủng cao su đen, mặc quần yếm bò, áo sơ mi vàng. Có vẻ ở phương tây.

Ba tôi thì bình thường, người cao cao. Mẹ thì khá là béo. Có ông anh đẹp trai. 

Tôi đang đi cho động vật ăn, xong đi cưỡi ngựa, thỏa thích nằm dưới cỏ và ngắm nhìn bầu trời.

Thời gian trôi qua, một hôm có một toán người tới cầm súng đến uy hiếp nhà tôi. Từ đó nhà tôi không còn trang trại nữa. Tôi cảm giác như mình mất đi bản thân mình vậy.

Sau đó tôi thấy mình lớn lên, mặc một chiếc váy đầm. Lúc này tôi rất buồn bã, khung cảnh xung quanh tối tăm. Có vẻ như là có tin rằng tôi sẽ được gả đi. Nhưng tôi không thấy vui, và tôi khóc rất nhiều. 

Sau đó, tôi thấy tôi có một người chồng rất tốt, rất thương yêu tôi. Thế nhưng tôi cũng chẳng thể vui nổi.

Tôi thấy mình sinh ra một đứa con gái. Sau đó đứa bé lớn lên. Khoảnh khắc qan trọng hiện ra là tôi nhìn thấy con mình chơi ngoài khoảnh sân ngoài kia, tự do tự tại. Bất giác tôi thấy mình cũng muốn sống như thế lần nữa. 

Tôi bắt đầu vẽ tranh, trồng cây đầy trong nhà. Sau đó tôi thấy mình vui tươi, rạng rỡ hẳn ra. Rồi vài năm sau tôi còn bảo trợ cho một trung tâm trẻ em. Tôi tới đó sinh hoạt, vui chơi cùng các em rất vui. Tôi thấy hình ảnh mình chơi đùa nhảy múa cùng các bé, tay cầm một chiếc nhạc cụ đập nhạc thật rộn ràng.

Sau đó tôi thấy mình về thăm bố mẹ, mua quà, mua cả căn nhà cho bố mẹ. Cả gia đình ôm nhau hạnh phúc.

Sau đó tôi thấy mình chết đi, hàng người ở dưới khóc than, thương tiếc. Tôi thấy linh hồn mình thoát ra từ bụng, bay lên trời.

Khi được nhắc, tôi xem lại đoạn đầu đời và thấy rằng thật ra mình bị câm, không nói chuyện được. Nên mọi người rất yêu thương tôi. Và tôi cũng chỉ vui chơi và thoải mái nhất khi ở với thiên nhiên.

Tôi hỏi rằng bài học cuộc đời này là gì thì được bảo rằng để tìm cách nói ra điều mình mong muốn, thể hiện con người mình mà không còn lo lắng. 

Người hướng dẫn: Bạn có thể sống cả một đời, thậm chí sau này có cơ hội quay lại để xem, bạn chỉ nhớ những điều quan trọng, còn điều bạn không để tâm sẽ không nghĩ và nhớ tới. Chẳng hạn như cuộc đời này, bạn sinh ra đã không thể nói (bị câm), với bài học cuộc đời là ‘CẦN NÓI RA” (SPEAK UP). Nói không hẳn cần việc bạn có thể nói ra tiếng (không bị câm). Nói ra được mong muốn của mình có rất nhiều cách. Cuộc đời tiền kiếp này, mặc dù bạn bị câm song đến cuối đời bạn đã thành công tìm được cách nói ra mong muốn của mình, bằng cách thực hiện nó. 

Năng lượng giúp bạn làm điều này là sự tự do tự tại, hồn nhiên vô tư mà bạn có được từ khi sinh ra và trong thời thơ ấu (khi nhà bạn còn trang trại) cũng như bối cảnh là được sống giữa thiên nhiên. Đến khi lớn lên, bối cảnh không còn (gia đình bạn mất trang trại), bạn không còn tự do tự tại nữa, dù có được một người chồng tốt và yêu thương bạn hết mực. Sự kiện quan trọng kế tiếp giúp bạn chuyển hóa thành công là nhìn thấy vẻ tự do tự tại trong con gái mình. 

Hãy để ý đến những lời nhắc này trong cuộc đời hiện tại này nhé!

CÔNG CHÚA KHÔNG BÁNH BÈO

Người chép: floralprintedscarf, tựa PLM đặt 

(Bài tập timeline healing 1 – chữa lành mối quan hệ – buổi 2 – bạn chọn chữa lành mối quan hệ của mình với sếp)

Tôi là một cô bé Hàn Quốc 6 – 7 tuổi, tóc thắt bím đang mặc hanbook. Tôi là một công chúa trong cung. Tôi thấy sếp mình ngay trong khung cảnh khác. Sếp tôi là một mama tổng quản, đang điều hành các cung nữ dọn dẹp, giặt giũ. Mama điều hành rất nhanh gọn, nghiêm khắc.

Tôi lại thấy mình đang đi dạo giữa vườn hoa, mama cầm dù dìu tôi đi, sợ tôi vấp ngã. Tôi chạy nhảy, mama bảo đừng vội.

Tôi lớn lên đến 17 – 18 tuổi, lúc này tôi trốn đi tập bắn cung, cưỡi ngựa. Mama biết được thì ghét lắm, bảo tôi không ra dáng công chúa. Tới buổi bình chọn, đánh giá phẩm chất, mama cho rằng tôi không đủ tốt, bảo tôi không xứng đáng làm công chúa. 

Sau đó tôi thấy mình mặc áo giáp ra trận, bảo vệ hoà bình cho đất nước tôi. Sau vài chiến thắng, có một lần tôi bị thương, chạy vào rừng và được một chàng trai cứu giúp. Chúng tôi yêu nhau và tôi từ bỏ vương quyền để kết hôn và sống với anh ta.

Sau một thời gian, tôi nghe đất nước lâm nguy vì các cô công chúa đỏng đảnh còn ở lại chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, làm bá tánh lầm than. Tôi trở về dẹp loạn và lên nắm vương quyền. Tôi có cuộc sống gia đình hạnh phúc, sinh ra 2 đứa con, 1 trai 1 gái. 

Đến lúc mất, tôi hỏi bài học đời này là gì? Câu trả lời là “hãy sống theo cách mình muốn!”

Khi được nhắc (ủa sao floralprintedscarf hay quênxem đoạn đầu đời quá ta?), tôi thấy khi tôi sinh ra năng lượng lấp lánh, được mama yêu thương, và ai gặp cũng đem lòng thương yêu. 

Tôi xem thêm thì thấy lúc tôi lớn tôi rất ghét thêu thùa may vá mà mama dạy. Nên mama ghét lắm. Lúc mama bảo tôi không đủ chuẩn, may có ba mẹ tôi bênh vực, thấy mama có lòng không đồng tình. Nên tôi đã đuổi mama đi khỏi cung. Mama sau đó mở trường dạy tiếp những em nhỏ khác, học hành, thêu thùa, như kiểu 1 trường học nữ công gia chánh vậy.

Sau đó tôi hỏi xem nếu làm theo lời mama thì tôi sẽ như thế nào? Tôi thấy mình đầy chán ghét, và sau khi ba mẹ tôi qua đời, không có điểm tựa nên tôi cũng sớm mất, đi theo ba mẹ tôi.

Khi chữa lành, tôi thấy tôi có thể tuân theo mama buổi sáng và sau đó tôi tự làm những gì mình thích buổi tối, làm thầm lặng không để mama biết. Cách thứ hai là giải thích cho mama hiểu nhưng cách này có vẻ không hiệu quả vì tư tưởng mama rất đóng, không muốn nghe tôi.

Người hướng dẫn: Đây là một cuộc đời thành công rực rỡ mà bạn chỉ chép lại vắn tắt + bạn quá khiêm tốn với sự tài sắc vẹn toàn của bản thân mình. Còn trong cuộc đời hiện tại thì sao? Khi ta thấy ta đang rất tầm thường, vẫn phải đi làm kiếm tiền và không thể cãi lời sếp. Hai cách “cãi mama” khi xem tiền kiếp là hai cách bạn có thể áp dụng trong đời này, mà thật sự chỉ có một cách thôi, nói trắng ra là khi đi làm thì làm theo ý sếp, còn những gì mình thích làm thì hãy làm thầm lặng, hoặc làm vào thời gian riêng tư của bản thân mình. Phải học cách chấp nhận, và trở thành chủ (master) trong mỗi cái mình làm. Thật ra đây là tiền đề để bạn nhận ra bạn xứng đáng, có thể là để bạn chuyển sang một hướng đi mới.

TA SẼ CHO CHÚNG MÀY RA BÃ

Người chép: floralprintedscarf, tựa PLM đặt 

(Bài tập timeline healing 1 – chữa lành mối quan hệ – bài bạn tự thiền tiếp tục chữa lành mối quan hệ của mình với sếp)

Tôi xin phép được đi về tiền kiếp của tôi và sếp tôi. Khung cảnh rừng núi hiện ra, tôi thấy mình ở thời đồ đá, đang chạy theo săn bắt một con thú. Tôi cứ chạy mãi, có một người phía sau hướng dẫn tôi chạy hướng nào, động tác phải làm sao. Có vẻ đây là một người thầy. 

Tôi thấy mình ở trong một ngôi làng, hái lượm trái cây. Hình như tôi bị rất nhiều bọn con trai ăn hiếp vì mình là con gái, chỉ biết lượm hoa quả. Bọn chúng cười cợt tôi không biết săn bắn. Tôi tức lắm nên tối tối, tôi thường giả trang thành con trai để đi săn thú. Hôm đó tôi gặp một người thầy. Người đó biết tôi giả nam nhân để tập săn thú, nhưng vẫn ko kì thị tôi mà vẫn hướng dẫn. Mỗi đêm mỗi đêm tôi đều được huấn luyện như thế. 

Sau đó trong làng diễn ra cuộc thi săn thú. Tôi lại giả trang nam nhân để săn thú cùng bọn họ. Với những kĩ năng đạt được, tôi dễ dàng qua mặt bọn ngốc nghếch, hống hách kia. Sau đó, giành quán quân cuộc thi. Những bạn nam kia thấy không bằng lòng nên quyết định đấu võ với tôi. May nhờ chăm chỉ rèn luyện với người thầy, tôi còn biết đấu võ và hạ gục mấy thằng con trai kiêu ngạo.

Sau này tôi truyền dạy cách săn bắn và võ thuật cho tất cả những đứa trẻ trong làng, ai muốn đều có thể làm được việc mình thích bất kể nam nữ. 

Một thời gian sau tôi gặp một anh chàng làng bên cũng đang ra tay nghĩa hiệp cứu giúp người khác. Sau đó tôi và anh ta lấy nhau, lập nên trường dạy các kỹ năng bảo vệ và chiến đấu. 

Bài học cuộc đời này là hãy bảo vệ những người yếu thế. 

Người hướng dẫn: Đây là bài bạn tự thiền, bạn cần hỏi thêm các chi tiết: Mình có đủ giỏi, đủ khả năng làm điều mình muốn! ? Vì sao phải giúp kẻ yếu hơn thì mình mới học hành đủ giỏi? Quá trình người thầy đã dạy mình như thế nào? Mình có yêu kính thầy không? Cha mẹ mình có giúp gì mìnht trong cuộc đời này không? Con cái mình như thế nào? Những điều mình muốn làm tốt hơn, làm khác đi trong cuộc đời này.

Một lần nữa, tiền kiếp này thể hiện ra mâu thuẫn hiện tại của bạn: bạn có tiềm năng cực kỳ lớn so với những gì bạn đang làm, đang thể hiện ngay lúc này trong cuộc đời hiện tại. Như ngay cả khi vào xem tiền kiếp, bạn cũng “không dám” xem mình tài giỏi thế nào. Bạn có thể nhìn thấy mình đã nỗ lực để vượt qua cảm giác không an phận, không cam tâm song bạn lại không dám xem đến cùng – xem mình tỏa sáng đến mức nào. 

Bởi vì mục tiêu của buổi thiền là chữa lành mối quan hệ của bạn với sếp, là người thầy của bạn trong tiền kiếp này. Do đó, bạn cần xem thật kỹ người thầy đã dạy bạn thế nào, bạn có yêu kính, biết ơn người thầy không?

Tiếp theo đó, bạn cần xem kỹ xem mối quan hệ của ba mẹ với bạn cũng như giữa bạn với con cái sau này, vì nó cũng là một khía cạnh của mối quan hệ giữa bạn với cấp cao hơn (bạn với sếp), và sau này bạn thể hiện lại với con mình.

Những chi tiết này mới thật sự giúp bạn biết cần làm gì trong cuộc đời hiện tại.

CUỘC SỐNG NÀY VÔ HẠN TRẢI NGHIỆM

Người chép: floralprintedscarf, tựa PLM đặt 

(Bài tập timeline healing 2 – chữa lành tư tưởng tiêu cực)

Cuốn phim dần tua nhanh, và tôi thấy một ngôi làng hiện lên. Có một ngôi nhà làm bằng gỗ kiểu Nhật, có sân vườn rộng, có các lối đi rẽ ra các khu khác nhau. Tôi thấy mình là cô gái 16 – 17 tuổi, mặc một bộ độ tinh tươm, đi giữa chợ có nhiều người đông đúc qua lại. Tôi đang trên đường đi về nhà. Nhà tôi chính là căn nhà gỗ có sân vườn rộng kia. Ở đây hàng ngày tôi vẽ tranh, thêu thùa, viết chữ, thực hiện trà đạo. Những việc này tôi lấy làm bình thường, có vẻ nhàm chán với những thú tiêu khiển đó. Tôi thấy cha tôi rất chững chạc, uy thế, còn mẹ tôi là một người nết na, thùy mị. 

Lúc này trong nhà tôi có một anh chàng có vẻ làm nông, chăm coi phụ việc nhà cho gia đình chúng tôi. Tôi thấy anh này có vẻ gì đó rất trải đời, nếm trải cuộc sống tôi chưa từng thử ngoài kia, nên đem lòng yêu mến. Chúng tôi đam mê nhau và sau đó tôi có con với anh ta. Có vẻ như sau đó tôi không cưới anh ta, và cũng chẳng nhìn thấy anh ta sau đó. Tôi sinh con và chăm con, coi đó là một niềm vui mới. 

Sau đó tôi lại khao khát muốn trải nghiệm thế giới ngoài kia, tìm hiểu xem mục đích mà tôi sống trên đời là gì, nên lại bỏ lại mọi thứ phía sau, bỏ nhà đi du hành. Tôi vẽ tranh kiếm tiền sống qua ngày, tôi học võ, tới làng khác thăm thú xem đời sống của người ta như thế nào. Sau một quãng thời gian ngắm nhìn nhân gian, tôi dường như chưa tìm được mục tiêu cuộc đời của mình là gì. 

Tôi dừng chân ở một ngôi chùa, vừa tu luyện võ, vừa tu luyện văn. Lâu dần tôi trở thành thầy ở đây. Ai đến thăm chùa cũng có thể đến tìm tôi chuyện trò, có khi tìm lời khuyên. Tôi cũng trò chuyện với họ, dù chẳng mong giúp được nhiều, nhưng miễn họ khuây khoả và bớt đi gánh nặng. 

Một thời gian sau có một cô gái xinh đẹp tới chuyện trò cùng tôi, kể về cuộc đời mình. Lúc đó tôi mới nhận ra đây chính là cô con gái của tôi. Hai mẹ con gặp nhau mừng mừng tủi tủi, tôi xin lỗi con tôi thật nhiều. Sau đó tôi vẫn tiếp tục ở chùa tu hành cho đến khi qua đời. Tôi thấy linh hồn lúc này ra đi từ đầu tôi. 

Tôi hỏi rằng bài học cuộc đời này là gì? Cuộc đời này không có bài học gì. Ơ? Tôi rất ngạc nhiên, và cảm thấy có vẻ tôi cũng chẳng có mục đích gì trong cuộc đời này, không có gì cao cả ngoài việc trải nghiệm mọi thứ tôi thích.

Tôi xem lại lúc mình sinh ra, gia đình tôi thật đầm ấm, tôi sinh ra được yêu thương, vừa lọt lòng đã sáng lấp lánh, ưu tú và xinh xắn. Cuộc sống của tôi từ nhỏ đã thế, học chữ, học vẽ, đọc sách.

Người hướng dẫn bảo tôi hãy tô hồng những khoảnh khắc cuộc sống của tôi xem, bắt đầu cảm nhận từng hành động, khoảnh khắc trong kiếp đó. Tôi thử làm thế và dường như tất cả sống động hơn. Con bướm tôi đuổi bắt trong vườn như thể lấp lánh, những việc tôi làm bắt đầu mang sự thoả mãn, thích thú. Du hành tới một nơi là tôi lại cảm thấy cực kì mới mẻ. Mọi thứ có vẻ có thêm nhiều cảm xúc.

Lúc này người hướng dẫn mới bảo là tôi không cảm nhận được cuộc sống của tôi thú vị như thế nào, cách tôi đang sống chỉ là quan sát sự kiện, mà không cảm thấy nó; chỉ đánh giá mà không thực sự sống với nó. Tiền kiếp như thế này đối với người khác đã là thoả thích, ở thời xưa mà đã rất tự do làm rất nhiều thứ, nhưng tại sao tôi vẫn chưa thoả mãn và đi tìm kiếm một mục đích, ý nghĩa nào đó. 

Người hướng dẫn bảo tôi là hãy thử thực hành cảm nhận trong đời sống của tôi. Lúc thay đồ đi làm hãy cảm giác trang trọng, lúc ăn hãy xem món này ngon hay dở, nguyên liệu có tươi hay không, có hợp khẩu vị không? Để tôi bắt đầu cảm nhận lại mọi thứ trong cuộc sống này.

Tôi bảo rằng có khi tôi cảm thấy mình sợ vui quá, lúc sau sẽ xui xẻo, gặp chuyện xấu. Người hướng dẫn bảo tôi cho rằng cuộc sống có phải đâu hữu hạn, là bể khổ, được này thì phải mất kia đâu? Tại sao chúng ta không tin rằng cuộc sống là vô hạn? Chúng ta sẽ cứ tiếp tục may mắn, vui tươi và sung sướng cả đời thì sao chứ? Trời ơi, lúc này tôi như được đánh thức. Có lẽ vì tôi luôn nhìn cuộc sống rất hạn hẹp, mà lo rằng những gì tôi mến yêu cuộc sống này sẽ mất đi, mà không nhớ rằng cuộc sống là vô hạn. Tôi có thể cố gắng rất nhiều và sẽ đạt được thứ mình xứng đáng đó chứ. Tôi làm việc chăm chỉ, thì sẽ có chỗ đánh giá cao tài năng của tôi chứ, sẽ có các đồng nghiệp yêu quý tôi chứ. Tôi học ngày đêm thì tôi sẽ có được điểm số tốt, học đánh đàn giỏi sẽ đánh hay dần lên. Và cuộc sống sẽ cho phép mọi điều có thể xảy ra.

Tôi bước ra khỏi phòng chữa lành, và thảo nguyên ngoài kia đã đầy nắng!

KHÁM PHÁ RỒI TÌM RA CÂU TRẢ LỜI CHO MÌNH ĐI

Người chép: floralprintedscarf, tựa PLM đặt 

(Bài tập timeline healing 2 – chữa lành mối quan hệ giữa mình và công việc)

Một bể cá hiện lên, trong thuỷ cung. Có hàng trăm loài cá nhốn nhao. Tôi ở trên chiếc bể ốp mái. Tôi là con cá dẹt, bơi qua bơi lại ở một góc. Có mấy con cá to lắm, cũng bơi ngang qua lại trong bể. Tôi hay có sở thích dòm ngắm cả cái thủy cung xem bên kia hồ là gì, phía đông là gì phía bắc là gì. Hàng ngày tôi thấy bọn cá nhốn nháo kia lượn qua lượn lại, nói cười trông đáng ghét. Tôi ở khu tôi đọc sách (wow, cá đọc sách kìa!)

Một hôm có con cá kia mập quá đi ngang qua góc bể kính, bỗng dưng làm kính bể khiến cả đám cá nháo nhào rớt ra khỏi bể, trôi tuột xuống cống, bơi ra biển. Tôi cũng nằm trong số đó, bơi ra biển.

Ra biển rồi tôi lại thấy nhiều loại cá hơn. Chúng nào là di cư, nào là thám hiểm. Chỉ có mỗi tôi là tìm một cái hang sống cho qua ngày. Thấy chán quá nên lúc này tôi xin chữa lành ngay lập tức. 

Cuốn phim tua lại lúc tôi ở trong thuỷ cung. Năng lượng chữa lành màu xanh ùa vào. Tôi không ru rú ở góc bể nữa, lượn đi lượn lại nhiều khu khác nhau. Thăm thú mấy con cá dữ tợn bên hồ kia, bị nó hù cho sợ muốn mất dạng. Sau đó đi ngắm san hô rồi bể bở này nọ. Riết rồi tôi nắm giữ bản đồ khu thủy cung luôn, khu nào cũng rành được. 

Rồi cái hồ cũng bể thôi. Lúc này biết rõ đường, tôi dẫn cả đám nhao nhao ra biển. Ái chà, biển to đây rồi! Tôi thấy mình bắt đầu chuyến thám hiểm đại dương. Đi qua vùng nước ấm, nước lạnh. Giữa đường đi không biết nên hỏi mấy chú cá mấy bác cá, người nói thế này người nói thế nọ. Cách nào tôi cũng thử làm theo, để tôi có được cách mình hợp mình nhất. Tôi băng qua Bắc Băng Dương, qua Đại Tây Dương, qua Thái Bình Dương. Mỗi nơi tôi sống mỗi kiểu. Rồi tôi bị một con cá to đùng nuốt nhầm vào bụng mất!

Tôi hỏi cuộc đời này bài học là gì? Bài học là đi khám phá rồi tìm ra câu trả lời cho mình đi!

Tôi hỏi thế tôi làm sao để bứt mình hỏi sự chán chường lúc trong bể? Hãy tò mò lên!

Tôi hỏi thế làm sao để tò mò? Nghe theo điều mày thích ấy!

Tôi hỏi thế giữa đường đi tôi không biết đường thì có còn vui không? Quá trình hỏi, sai, sửa cũng vui mà. Đó cũng là một phần hành trình!

QUẢ CẦU

Người chép: floralprintedscarf, tựa PLM đặt 

(Bài tập timeline healing 2 – chữa lành tư tưởng tiêu cực)

Ở đây tôi xin được đi về tiền kiếp thể hiện tư tưởng tiêu cực của tôi. 

Tôi thấy mình nhìn từ trên của một khu đền cổ có hình dạng vô cực. Tôi thấy mình là cô gái phương tây, tóc vàng đeo kính. Tôi vừa tìm ra một quả cầu thuỷ tinh trong suốt, bỏ vào túi và đi nhanh về phòng nghiên cứu.

Có vẻ như tôi là nhà khảo cổ học. Hàng ngày tôi đến viện nghiên cứu làm việc. Quả cầu tôi lấy được hôm nay có vẻ như rất quan trọng. Trong viện có một anh đồng nghiệp rất tử tế, rất hay giúp đỡ và chỉ dẫn cho tôi. Nhưng có vẻ tôi cũng là một người lowkey không ai biết tới, không ai quan tâm. Tôi về nhà và thấy ba tôi là một nhà khảo cổ có tiếng. Mmmm tôi đoán ra được là tsao mình lại như thế rồi: chắc hẳn phải sống dưới áp lực so sánh của ba tôi để lại.

Bỗng dưng tôi thấy cảnh tôi ra đời. Mẹ tôi và ba tôi đang đi thám hiểm ở Ai Cập thì mẹ sinh tôi ra ngay tại đó, và không may qua đời. Ba tôi nuôi tôi từ đó về sau.

Xem tiếp cảnh trên đến ngày hôm sau tôi đi làm thì phát hiện có một đồng nghiệp khác đã cướp mất quả cầu trong phòng tôi, anh ta đang bô bô về quả cầu này quan trọng và có ý nghĩa gì. Tôi lúc này bước lên sân khấu và chỉnh lại những lời anh ta đang nói sai về quả cầu này. Từ đó tôi mới thấy thỏa mãn một chút. Sau đó tôi thấy mình cũng đi thực địa cùng anh đồng nghiệp mà tôi quý mến ấy, cứ như vậy làm partner với nhau đến cuối đời. Ủa???

Tôi xin năng lượng để chữa lành ngay lập tức, đó là năng lượng màu hồng. Kể từ sau bữa tôi lên bục giành lại quả cầu, tôi thấy mình có một sự thay đổi. Tôi năng nổ hơn và say mê đi thực địa. Sau đó tôi thấy mình chủ động tỏ tình với anh đồng nghiệp mà tôi quý mến. Sau đó chúng tôi kết hôn, có đứa con trai đẹp như mơ vậy. Tôi thấy mình được lên bục nhận giải vì đã tìm ra những điều đột phá trong ngành luôn, tôi mặc một chiếc váy thật đẹp và buộc tóc xoăn nhẹ trông đáng yêu làm sao. 

Cuộc đời này kết thúc như thế. Tôi hỏi rằng bài học cuộc đời là gì? Hãy sống cho “đã” đi! 

Người hướng dẫn cũng nói rằng cuộc đời này của tôi trước khi chữa lành như thể cuộn phim trắng đen vậy, lúc đầu tôi thấy tôi là nhà khoa học mà xem mãi vẫn chưa hiểu mình học gì? Mãi về sau mới nhận ra mình là nhà khảo cổ rồi mới bắt đầu xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau. Đi với anh đồng nghiệp quý mến nhau mà cả đời cứ đi bên nhau không ai nói rõ ra mối quan hệ là gì? Cuộc đời tôi cần phải có nhiều màu sắc hơn. Hãy cảm nhận, bung xoã cuộc sống đi nào!

Và người hướng dẫn bảo rằng mong ước của tôi là tôi muốn mình là một người có giá trị!

Người hướng dẫn: Bạn có đang ở trong chính một quả cầu và bạn không biết giá trị của chính mình không?

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *