Thông điệp anh HTTC nhận: “Nơi này (Trái Đất) như là cõi mê, với rất nhiều thứ dễ khiến người ta nghiện. Sống một cuộc đời mà đi qua được ảo ảnh là thành công.” (28.10.2016)
Ảo ảnh chỉ là một cách gọi, nó có nhiều cái tên khác như ma trận, tâm thức chung, các thành kiến, niềm tin, định kiến … Nó là những thứ mà ta đang tin, đang theo, đang quay cuồng, sống chết, hi sinh, yêu thương, đau khổ…
Buổi sáng thứ 7 (ngày hôm sau), đi xuống bãi xe, thấy một bác trai đã già, áo may ô quần dài, đang đứng cạnh cái xe đạp nhỏ xíu. Thế mà la liệt bên cạnh bác là ba cái bao to, hai bao đựng nhiều giỏ cây, một bao đựng đất, thêm cái bọc nhỏ. Mình đề nghị: “Con khiêng giúp bác nha!” rồi cúi xuống xách 2 cái bao. Bác ừ, rồi bảo: “Đây đây, xách 2 cái bao này nhẹ hơn”. Rồi đi với bác lên thang máy, bác vui vẻ kể: “Mang cây lên cho thằng con trai, còn cái này là gà, bà ngoại gửi… Nhà rộng lắm, tại nó cứ thích ở riêng … Chú ba lấy vợ, thế là nó ra riêng …” không chỉ với mình, với cả một người khác vô tình mới vào thang máy. Thang lên tầng 11, bác vừa đi vừa chỉ nhà. Mình đặt bao xuống rồi chào bác đi khi bác bấm chuông. Đứng khuất cửa nhà đợi thang máy, mình nghe tiếng mở cửa, giọng anh con trai gắt gỏng: “Lại mang cây lên làm gì? Có trồng được cây đâu. Cây kia chết rồi kìa!” Giọng bác vẫn vui vẻ: “Trồng được mà, bỏ đất qua thôi!” Lại những lời càu nhàu, còn giọng bác vẫn vui vẻ và đã khuất vào trong nhà. Chắc là bác đã đi vào trồng cây rồi. Đi xuống bãi xe, nhìn cái xe đạp nhỏ xíu lại thắc mắc bác chở cây qua như thế nào.
Mình nghẹn, lý do, mình cũng như anh con trai kia chứ có khác gì! Chẳng nhớ đã có bao lần mình gắt gỏng và gạt phắt sự quan tâm mà mình cảm thấy không phù hợp của ba má như thế! Thật kỳ lạ! Dẫu biết đó là tình yêu thương, song khi ở gần nhau, cứ là quá trình cho – nhận thật khó khăn. Nhắc lại câu chuyện vì nó khiến mình nhận ra ảo ảnh là gì?
Ta đi làm, công việc phán chán hay quá căng thẳng, sếp bắt nạt, đồng nghiệp hãm hại, song ta chặc lưỡi: “Nhưng mà nghỉ thì lấy đâu tiền mà sống, thôi cứ nghĩ làm vì tiền!”, “Thôi đã có 7 năm rồi, ráng đủ 10 năm là được tăng ngày nghỉ phép!”, “Để sinh đứa thứ hai, hưởng nốt thai sản đã.” Và trăm thứ lý do khác, nghe cái nào cũng có lý cả.
Ta đang trong tình trạng yêu với một anh chàng. Anh ta vô tâm, lười nhác, khó chịu, thậm chí béo bụng, hay nhậu, hút thuốc … Nhưng ta nghĩ “Những anh ấy có yêu mình mà, thì ngày xưa cũng cưa cẩm mình mãi.” “Chẳng lẽ chỉ vì điếu thuốc mà bỏ nguyên một anh chàng?” “Anh ấy hội đủ những điều kiện trong bảng checklist ngày xưa của mình còn gì!” vân vân và mây mây.
Ta bị rơi vào tâm trạng buồn chán, ta nảy sinh những căn bệnh mà ta hoặc không biết là gì, chạy theo thầy này bác kia, hoặc chỉ có ta biết rõ ta bệnh mà đi đâu cũng không tìm ra bệnh. Hết người này đến người kia đưa ra lời khuyên, giải pháp, giúp đỡ … thậm chí là chỉ rõ con đường cần làm. Song ta không thấy phù hợp, bởi vì bản thân ta còn rối quá mà.
Giải pháp duy nhất vẫn là tình yêu, với chính bản thân mình. Song ta vừa nghĩ ta yêu bản thân, nên khó hiểu được những giải pháp người khác đưa cho. Ta lại quên mất bản thân, vì ta đâu hiểu ta cần gì, ngoài việc dựa trên những niềm tin, thành kiến của xã hội mà ta những tưởng mình ghét bỏ.
Nếu, bạn can đảm vứt hết mọi thứ truyền thông, xã hội lảm nhảm bên tai, chẳng hạn như ngưng TV, thiết bị điện tử, mạng xã hội, nhạc phim sách … Nếu bạn ngưng dùng mọi sản phẩm của xã hội hiện đại như thức ăn nhanh, sản phẩm chăm sóc cơ thể đầy hoá chất … thử xem, trong 1 tuần. Bạn sẽ thấy khác! Tuy nhiên, bạn có đủ can đảm làm điều đó? Thậm chí, nếu bạn tham gia một khoá học nào đó, trong 1 tuần, 10 ngày, tách biệt khỏi mọi thứ của cuộc sống hàng ngày, mà lòng bạn vẫn nhớ nhung, quay quắt, khi trở về, có khi bạn còn tái nghiện và tăng cân nhanh hơn (nếu bạn đang giảm cân).
Hãy tưởng tượng như bạn đang là con nhện, ở trong một mạng nhện mà bạn nghĩ bạn tự tạo ra, và hoàn toàn làm chủ nó. Tiếc thay, mạng nhện đó có thể là của xã hội tạo ra, và bạn đang bị cầm tù trong nó. Chỉ cần một lời nói, một chứng nhận, một tên gọi, một trách nhiệm, cũng đủ như một lực tác động vào một đầu dây, cả mạng nhện rung lên, người bạn chấn động, và bạn đã vội phải thay đổi đủ thứ cho phù hợp với “tiếng gọi” đó. Bạn có đủ cản đảm rời khỏi mạng nhện, cắt đứt những gì xã hội đang trùm lên bạn?
Chẳng hạn, một lời nói: “Em phải làm điều này/thi đậu cái kia/đạt được chức danh đó… để chứng tỏ là em giỏi, em hơn đứa A, em xứng đáng, để cha mẹ/ sếp tự hào…” Chẳng hạn: “Là con gái thì phải lấy chồng/phải sinh con/phải có lương bằng đàn ông.” Chẳng hạn: “Hạnh phúc là kiếm được 1 triệu đô la/có iPhone đời mới nhất/tấm chồng xứng đáng/nhà cao cửa rộng/du lịch năm châu…” Bóc tách tất cả những điều đó, có bao giờ bạn tự hỏi “niềm vui trần trụi nhất của bạn là gì?”
Tại sao, bạn phải cắm mặt hàng ngày hàng giờ làm công việc mà bạn phải nghiến răng làm, chỉ vì nghĩ “thôi chờ hưởng thai sản đứa thứ hai xong rồi nghỉ” (đứa thứ hai còn chưa có kế hoạch chừng nào mang thai)? Tại sao bạn phải tự hành hạ mình trong mối quan hệ ngày càng độc hại chỉ vì tiếc “anh ấy đã đủ mọi điều kiện bản điều kiện ngày xưa của mình!”? Tại sao bạn phải trầm mình học cái trường này, văn bằng kia, chỉ vì “hi sinh do cơ cấu/ý muốn cha mẹ/mọi người đều thế”? Tại sao?
Bước đầu tiên là bước khó khăn nhất, rồi lại tiếp tục có bước đầu tiên của quá trình thứ hai, thứ ba, … cho đến lúc bạn có thể dứt bỏ khỏi mạng nhện cũ. Tuy nhiên, nhớ, đừng tự dệt lại một mạng nhện mới nhé! Trước tiên cứ hãy tự giải thoát chính mình khỏi những niềm tin bạn những tưởng là của mình. Ảo ảnh thường rất đẹp, rất thực. Nhận ra ảo ảnh là bạn đã làm được rất nhiều rồi. Vượt qua nó là chiến thắng của bạn với chính mình.
Ờ dĩ nhiên là việc sống vui trong ảo ảnh cũng là lựa chọn. Tất cả chúng ta đều có quyền tự do ý chí mà!
Trở lại câu chuyện ở trên, mình cũng đang hướng tới cuộc sống ở chung với ba má. Và mình thật sự hy vọng mình không thất bại, vượt qua được những ảo ảnh hiện thời của mình.
Cuộc sống là đấu trường, với chính bản thân mình. Vinh quang thuộc về ai dám đấu. Ờ mà nói cho cùng thì vinh quang cũng chỉ là một ảo ảnh, hehe…
Bài hát này hay nè, thiên nhiên có vẻ ít ảo ảnh nhất, chẳng phải nó mang tên nature (bản chất) đó sao:
(Hãy đến đây qua những ngọi đồi nơi không có những phù phiếm
Và đứng nơi những ngọn núi gặp bầu trời và những vịnh nước gặp biển cả,
Nơi những con sông chảy nước trong và cây dương xỉ lấp lánh trong ánh mặt trời;
Và những lo lắng cho ngày mai có thể chờ khi việc ngày hôm nay đã xong.
Hãy đi qua những ngọn đồi đến vùng đất nơi cuộc sống là bài ca.
Và đứng nơi không gian đầy niềm vui từ tiếng hót của những chú chim cả ngày dài
Nơi những cái cây múa và ngay cả gió cũng hát ca thành điệu
Và, những lo lắng cho ngày mai có thể chờ khi việc ngày hôm nay đã xong.
Come by the hills to the land where fancy is free.
And stand where the peaks meet the sky and the loughs meet the sea,
Where the rivers run clear and the bracken is gold in the sun;
And the cares of tomorrow can wait till this day is done.
Come by the hills to the land where life is a song.
And stand where the birds fill the air with their joy all day long,
Where the trees sway in time and even the wind sings in tune;
And, the cares of tomorrow can wait till this day is done.