CÁC CUỘC ĐỜI Ở UBUD – Ba cha con thời ly loạn

05.11.2017

Một người cha đang ngồi ở đầu giường, dang rộng vòng tay quàng phía trên đầu cho hai đứa con đang nằm ngủ, một đứa con trai (khoảng 7 tuổi) và một đứa con gái (khoảng 5 tuổi). Người cha vừa hát ru vừa thủ thỉ với hai đứa nhỏ, hai đứa nằm ấm êm trong tình cảm của cha, cảm thấy rất an bình và hạnh phúc. Rồi đột nhiên có tiếng lao xao rồi thành tiếng sầm sập, la thét. Tiếng động lẫn những bạo động ập vào nhanh như bão, người cha nhanh trí vòng cả hai tay rồi ụp thân người khá to lớn của ông xuống đầu hai đứa nhỏ. Phần thân dưới của hai đứa thì lẫn trong chăn, trong cảnh buổi đêm không đèn khó thấy. Đám kẻ ác tràn qua như bão, một tên lia lưỡi mác dài chém liên tiếp vào tấm lưng to bản của người cha, đâm thêm một nhát chí mạng vào vai phải. Người cha nằm gục như cây chuối bị phạt ngọt, nhưng tuyệt không kêu rên một tiếng. Hai đứa nhỏ chết giấc vì sợ cũng lịm đi.

Một lát sau, đứa anh ngọ nguậy đầu tỉnh trước. Nó thấy có dòng nước tanh chảy lên mặt, trôi lên môi mằn mặn, là máu của cha. Nó hốt hoảng định la lên thì một bàn tay nhỏ nhắn bịt miệng nó lại, chính là tay em gái nó. Nó chợt hiểu ra và im lặng. Song giờ thì môi nó mặn đắng những dòng nước mắt, của chính nó. Nó lồm cồm, loạy hoạy ráng chùi ra khỏi thân của cha, rồi lách qua bên kia lôi em gái ra. Hai anh em ôm chầm lấy nhau trong bóng tối, ráng nuốt những tiếng nấc đau thương uất nghẹn vào lòng. Thêm một lát, thằng anh kéo đứa em đứng dậy, rồi hai đứa nhỏ len lén chạy đi. Chúng chạy mãi, chạy hoài trong đêm tối, tránh xa những mái nhà tranh còn đang bốc cháy. Chạy mãi đến khi đến một cái sân to của một ngôi đền, hai đứa lủi vào trong một góc rồi ngủ thiếp đi.

Sáng dậy, hai đứa nem nép chạy ra sau đền, may mắn vớ được vài trái chuối sắp chín ăn lót dạ. Rồi từ đó, hai đôi chân trần cứ chạy trên những thềm đá đen mọc rêu phong của ngôi đền, sống qua ngày nhờ thức ăn của những người đến thăm đền, nhờ được cho ăn sau khi làm những công việc nhỏ được thuê. Có khi đói quá không có gì ăn thì cũng “đá cá lăn dưa” đỡ. Miền quê nghèo, ai cũng nghèo, không có nhiều để cho, nhưng cũng nhắm mắt cho qua khi tụi nhỏ có “tắt mắt”.

Dần dà rồi cũng lớn lên, khi đã đủ sức làm việc, hai đứa chỉ đi làm công đổi thức ăn. Chăm chỉ và hiền lương nên cũng hay được thuê làm việc. Có một cô gái đem lòng yêu người anh, nhưng người anh thương em ở lại một mình côi cút nên không lấy. Mãi đến khi tìm được một cặp chị em trong làng, thì hai anh em đều lấy hai chị em nhà ấy. Hai anh em có được hai ngôi nhà ở cùng trong một làng, chỉ cách nhau mấy con đường nhỏ, rồi từ đó sống yên ổn, hạnh phúc.

Bài học: Khi xin chữa lành cho người cha lúc bị đâm, thấy bài học của người cha là ông đã biết sắp có biến, nhưng cứ tặc lưỡi nghĩ “mình sống lương thiện thì không ai đụng đến mình” nên bị chết thảm như vậy. Sau khi chữa lành, thấy dòng thời gian mới là người cha dẫn hai đứa con lánh đi một nơi khác. Hai đứa con lớn lên vẫn lấy hai anh em nhà kia, như là thiết kế cuộc đời từ trước, song không phải trải qua thời thơ ấu đói nghèo, côi cút. Bao phủ cả cuộc đời này là một màu xanh lá bát ngát của tình yêu dạt dào, tuy có những lúc buồn nhưng vẫn tràn đầy tình yêu.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *