TLH – câu hỏi Vì sao tôi không quyết kiếm tiền? (Anh)
Trong kiếp sống đó, tôi là một người đàn ông.
Tuổi thơ, chú bé lớn lên trong một gia đình tương đối nghèo khổ, đông anh chị em, chú hay bị mẹ đánh, bố thì thờ ơ và chú luôn cô đơn. Chú bé hay lang thang vô định nơi khu rừng, trảng cỏ, cũng không hẳn là tìm niềm an ủi từ thiên nhiên, chỉ là chú thấy mình cần phải đi. Chú lớn lên với nỗi thôi thúc rời bỏ gia đình, vì chú chưa khi nào thấy gắn bó với gia đình ấy, chú thật khác họ.
Khi ra đi, chú bé đã trở thành một thiếu niên. Thiếu niên mang vẻ u sầu và ngạo nghễ, vẻ phong trần trong đôi mắt sâu làm nhiều cô gái, và cả những người đàn bà từng trải phải rung động. Họ đến với cậu thiếu niên và sau này là chàng thanh niên vì họ khó lòng gạt đi thôi thúc trở thành người an ủi, người cứu vớt đời người. Có lẽ trong số đó có một người đàn bà đã tổn thương anh, đã như một vết nhơ làm chàng trai trẻ tuổi kinh khiếp và nhục nhã. Anh đã luôn che dấu vết thương ấy, với cả chính bản thân anh, vì tôi không thể nhìn ra tình tiết, tôi chỉ thấy một cơn nhầy nhụa trượt qua. Những ghẻ lạnh, đơn độc, nhơ nhuốc ấy làm anh không còn lòng mong gắn bó. Đời người trải dài qua những chuyến đi vô định: có đường phía trước thì đi, ăn vô thì phải nuốt xuống. Những người đàn bà sang trọng luôn thay nhau xuất hiện trên con đường của anh, cho anh thứ luyến ái dễ dàng. Anh không từ chối, nhưng cũng chưa lần nào tha thiết. Với anh những cơ thể nuột nà mở rộng cũng chẳng khác nào những đóa hoa, cách nào đó chúng cần được thụ phấn, để tới hồi chín nẫu. Những hành trình đan xen giữa phù hoa lộng lẫy, và thinh lặng tột cùng bên những gốc cây xanh, giữa phấn son lanh canh lấp lánh, tiếp nối những êm ả của rêu xanh lạnh ướt. Anh nghĩ rằng cuộc đời của mình chắc cứ thế mà trôi.
Cho tới khi trên con đường đời vô định, trống rỗng như những lỗ hổng khắp người anh, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được lấp đầy mà chỉ hoang hoải ra thêm, anh tìm thấy ngôi nhà bé nhỏ nép trong thung, với mặt hồ nhỏ và con suối rì rầm, thấy cô. Cô gái ấy không hẳn chỉ là thuần khiết. Mà cô còn rất nhiều, rất nhiều điều quý giá khác. Có lẽ cô ấy có một linh hồn đã đủ già dặn, nằm êm ả trong hình hài nhẹ nhõm, thuần phác. Anh đã mệt. Và anh đã dừng chân, cơ thể anh đậu xuống nơi này, với cô, cả trước khi tâm trí anh nhận ra điều ấy. Người sống lặng lẽ bên cô gái. Họ cùng nhau làm vườn, hái lá phơi trà, ngâm rượu, khắc gỗ, nhuộm vải. Cô gái làm mọi việc với sự bình thản êm sâu. Anh còn nhiều cơn sóng vỗ, nhưng chúng không còn đủ sức lôi chân người đi. Tình thương ngày một dày như màn sương mù phủ trùm lên trái tim tưởng như rỗng tuếch của người. Những công việc lơ thơ hàng ngày như lớp vảy cây, dày lên, phủ kín những hoang hoải xưa kia tràn ngập. Anh già đi bên cô gái. Những ngày họ ngồi lặng yên bên nhau, không nói, không ôm ấp, nhưng trìu mến giăng đầy. Họ sống với nhau, và với ngôi nhà, mảnh đất, ngọn núi, mặt hồ.
Khi anh mất đi, vì anh lớn tuổi hơn cô nên việc anh đi trước đã là chuyện được chuẩn bị, cô gái, giờ đã thành bà lão, hỏi anh, giờ đã là ông lão râu tóc bạc phơ: “Sau tất cả, vì sao lại là em?” Anh nói: “Vì tôi phải earn your heart!”
Cô gái ấy chưa từng cố gắng chiếm lấy người. Chính là người đã đặt chân mình xuống đất, từng ngày, mỗi ngày mọc sâu thêm một chút rễ trong lòng đất, để neo mình lại.
Thank you, M, for coming to me when the time comes.
M: Thank you to tell this with me! It’s my honour! We are all precious to be loved!