Tiền vàng rơi như sao sa

 

Ngày xửa ngày xưa có một cô bé chỉ còn một mình trên trái đất này, và cô quá nghèo đến nỗi không có lấy một căn phòng để ở, hay một cái giường để ngủ, và cuối cùng cô chẳng còn gì ngoài quần áo cô đang mặc trên người và một mảnh bánh mì bé nhỏ trên tay từ một người tốt bụng đã cho cô. Mặc dù vậy, cô bé tốt và nhân ái. Và mặc dù có vẻ như tất cả đều bỏ rơi cô, cô vẫn đi tới trước với tấm lòng rộng mở, và tin tưởng vào điều tốt đẹp.

Rồi có một người đàn ông nghèo gặp cô, ông nói: “A, cho tôi thứ gì đó để ăn đi, tôi đói quá!” Cô liền đưa cho ông cả miếng bánh mì của mình và nói: “Cầu Chúa ban phước cho ông” rồi tiếp tục đi.

Tiếp theo một đứa trẻ đi đến, khóc và nói: “Đầu em lạnh quá, xin hãy cho em cái gì đó để che đầu.” Thế là cô cởi mũ của mình ra và đưa cho em bé.

Và khi cô đi bộ thêm một đoạn nữa, cô gặp một đứa bé khác không có áo khoác và đang lạnh cóng. Cô liền đưa cho em bé đó chiếc áo khoác của mình.

Đi thêm một đoạn nữa, một đứa trẻ van xin cô cho bé chiếc áo choàng, cô cũng cho bé chiếc áo váy của mình.

Rồi cô đi đến một khu rừng và trời đã bắt đầu tối, và lại tiếp tục đi đến là một em bé nữa hỏi xin chiếc áo nhỏ của cô, và cô bé tốt bụng thầm nghĩ, “Đêm nay tối trời và không ai có thể nhìn thấy mình đâu, mình có thể cho đi chiếc áo nhỏ của mình.”

Và thế là cô đứng đó, và không còn cái gì trên người cả; đột nhiên một vài ngôi sao từ trên trời rơi xuống, và chúng không phải là gì khác ngoài những đồng tiền vàng cứng mượt mà, và dù cô vừa mới cho đi chiếc áo nhỏ của mình, giờ cô lại có một chiếc áo mới làm bằng vải rất tốt. Sau đó, cô thu lượm những đồng tiền đựng vào chiếc váy của mình, và sống giàu có cho đến cuối cuộc đời.

Từ tuyển tập “Truyện cổ tích của anh em Grimms” – Phan Lê Minh dịch

******************

Vào giai đoạn mình đắn đo cao nhất giữa việc bỏ nghề truyền thông, vào phụ việc cho trường của con và viết những gì mình yêu thích hay không, dĩ nhiên nỗi lo lớn nhất vẫn là tiền bạc. Như nhiều người khác, mình chưa dám có niềm tin là công việc yêu thích sẽ nuôi sống được mình và 2 đứa con trai. Dạo đó mình nghĩ suy kinh khủng, có rất nhiều giấc mơ, có khi chính các con mơ hộ những lo lắng của mình. Cao nhất vẫn là lo lắng về tiền bạc. Cũng chẳng rõ việc cho mình vào thế một mình nuôi 2 con có thể là bài học cuộc đời mình, có thể giúp mình thực hiện được mục tiêu cuộc đời hay không nữa? Nhưng rõ ràng là nếu chỉ có một mình, thì mình làm gì mà chẳng được. Đi làm tình nguyện viên, hướng dẫn viên, đi tu học … để phiêu du giang hồ cũng được nữa kìa.

Trong một buổi thiền, hình như là Thiền trái tim, mình thấy mình chính là cô bé trong câu chuyện Tiền vàng rơi như sao sa (từ mình dịch từ tiếng Anh là Star Money). Câu chuyện này hồi nhỏ đọc mình không hề, không hề thích, vì nó quá bạo liệt, cho dù cuối cùng kết thúc có hậu. Hình ảnh làm mình thẫn thờ, đờ đẫn cả người, ngay cả trong thiền, khi thấy mình phải từ bỏ hết, hết tất cả, trước khi mình có được “vàng”. Dĩ nhiên mình hiểu vàng ở đây chưa hẳn là vàng ròng, vàng thật, có thể đó là “enlightenment”, sự thức tỉnh về tâm thức. Mình đã kể trong bàng hoàng với người dẫn thiền, và dù một chị bạn cùng thiền bảo có thể đó là việc từ bỏ những niềm tin cũ, suy nghĩ cũ mà thôi, chưa hẳn là về vật chất. Nhưng mình biết, vì mình là người nhận thông điệp cho chính mình, đó là sự từ bỏ thật sự, tất cả.

Dám từ bỏ chăng? Một công việc chính, nhiều công việc phụ, những bận rộn, lo toan, suy tính, để dành? Những cái đã từng cho là quan trọng? Mình tập từ bỏ dần dần. Công việc – sự nghiệp truyền thông, nghề tay phải – nghề tay trái, những khoản để dành. Từ lúc bỏ việc, nỗi lo sợ về tiền của mình cứ dần nhẹ bớt đi. Đến giờ, chỉ khi nghĩ về tiền, thì mình lại bấn loạn đi trong lúc đó. Tắc lưỡi kệ thì nó lại qua, mình vẫn sống sót. Mình tự cho mình 6 tháng làm điều mình thích, cùng lắm thì xài đến khoản tiết kiệm. Sau 6 tháng, khoản tiết kiệm còn đó, vậy là lấy ra dẫn con đi chơi. Có lúc, một người bạn vào giới thiệu công việc cho mình, bảo rằng vì hồi trước mình có nhắn là có việc thì báo mình, mình giật mình nhớ lại, cách đây vài tháng thôi mà nỗi lo về tiền nó lớn hơn bây giờ nhiều đến thế! Mình đang làm việc mình yêu thích, rất bận, rất mệt song rất vui. Bạn bè mình nhiều người nói: “công việc dạo này ổn ha, thấy đi chơi hoài”. Vâng, có bao nhiêu tiền tiết kiệm bao năm qua lấy ra đi mà. Và nhiều chuyến là được mẹ, chị, cả em “bao” nữa. Mình đang từ bỏ cả cái ngại ngần của việc nhận những gì người khác cho mình.

Công việc mình đang làm hiện tại, nếu nói ra đồng lương, nhiều người bạn cũ của mình thốt lên không tin được. Nhưng không chỉ có mình, những người đang làm cùng mình đều như thế. Làm cho một mục tiêu thật cao đẹp nhưng cũng còn quá mơ hồ, quá nhiều khó khăn. Hỏi làm sao sống? Vâng, thì sống bằng “niềm tin”. Giờ hàng tháng, nhiều phần có mẹ và chị đỡ đần cho mình nuôi con. Bạn có thể hỏi, vậy sao còn ham đi nhiều thế. Đến lúc này, nhiều phần mình sống theo trực giác, mình cảm thấy cần đi, vậy là đi. Chứ đi ra khỏi nhà, bắt buộc phải tiêu tiền, tự dưng thấy mình bé mọn đi vì phải lo nghĩ nhiều lắm.

Như giờ đây, đến lúc phải tính toán tiền bạc cho chuyến đi TQ. Phần lớn các khoản trả online đang nhờ trường tạm ứng. Tiền dằn túi đang mượn tạm tiền của con và lấy nốt những khoản tiền lấy hên của chính mình. Cầm tờ tiền được sếp cũ tặng ra để đi đổi mà lòng bàng hoàng, tiếc nuối. Nghĩ thôi đành, lấy tiền cho một chuyến đi với mục đích cao hơn, chắc cũng là “đáng giá”. Nghĩ đến lúc phải dấn thân. Bữa giờ mới làm hết hơi. Giờ chơi luôn hết “máu”, về tính sau. Tự nhủ viết lại những cảm xúc buồn lo, tiếc nuối, tủi thân này, biết đâu vài tháng nữa nhìn lại, thấy mình đã vượt qua được rồi.

Đôi khi nghĩ, có khi nào thực sự không còn gì nữa, thì mới bắt buộc để viết được một tác phẩm để đời hay không nhỉ hơ hơ… Thế thì tàn khốc quá!

2 thoughts on “Tiền vàng rơi như sao sa”

  1. Cảm ơn chị Lê Minh đã can đảm và hết lòng cho trẻ. Em cũng luôn lo lắng về tiền, đọc bài của chị em thấy mình vững tin hơn, nhẹ nhàng hơn.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *