🙂 Có thể là câu tựa đề “hơi quá”, nhưng tạm thời mình đang nghĩ như vậy. Sẽ để đó cho đến khi mình tìm được từ nào hay hơn!
Nếu các bạn để ý, sẽ thấy có một “làn sóng di cư sang Quận 2″, như một bạn đã nói đùa như thế. Và đúng là như vậy, đang có một số gia đình đang rao bán nhà ở đâu đó xung quanh thành phố, thậm chí là ở trong thành phố, để đi sang Quận 2. Lý do chung của những gia đình bạn bè mình, và cả đại gia đình mình, là để cho con mình đi học trường Thỏ Trắng, nay đã đổi tên thành Tre Xanh.
Ngày trước, khi mình đi thăm trường Steiner Waldorf đầu tiên (đối với mình) ở Chiang Mai, mình đã nghe các cô ở đó nói: trường vì nhiều lý do (thường lý do chính vì để có khuôn viên rộng lớn hơn) đã dời 2 – 3 lần. Và lần nào, gia đình phụ huynh đều dời theo các con. Và thông thường, trường Steiner Waldorf sẽ dời ra vùng ven, về vùng nông thôn, để có khuôn viên rộng hơn, và gần thiên nhiên hơn. Khi đó, mình đã dấy lên một nỗi vừa nghi ngờ vừa cảm phục. Và cũng ở ngôi trường Steiner Waldorf đầu tiên đó, mình nhìn thấy hình ảnh thực tế đầu tiên về cái gọi là cộng đồng hoà hợp, mô hình của xã hội tương lai, nơi những người có cùng sự phát triển về tâm thức, sẽ cùng sống, cùng sáng tạo, cùng chia sẻ yêu thương. Ở ngôi trường đó, các phụ huynh đến cùng xây dựng trường (xây từng bức tường, san phẳng sân, ai có công góp công, ai có của góp của). Cũng từ ngôi trường đó, ngôi trường bắt đầu từ một lớp học chỉ có 3 học trò, trong đó có con của cô giáo (người đã từng là tiếp viên của hãng Thai Airways), lớp học là gara của nhà cô ấy, mình đã nhìn thấy cái gọi là “Trường Steiner Waldorf ở Việt Nam có hay không? Chúng ta phải đi thì mới có đường!” Từ ngày hôm đó, mình tin một niềm tin mãnh liệt, lớp 1 của Steiner Waldorf, ở Thỏ Trắng, sẽ có, cho Táo và các bạn cùng học. Và từ lớp 1, sẽ bắt đầu có những lớp học khác.
Ngày hôm nay, trường tiểu học Steiner Waldorf đầu tiên đã có 3 lớp: 1, 2 và 3. Mình xin thật thà khai báo là khó khăn còn nhiều lắm, bản thân mỗi người đang vừa làm vừa học, vừa phát triển bản thân rất rất nhiều. Mọi người đều đang “ngập lụt” trong công việc. Chúng mình không ai muốn phát triển quá nhanh quá nguy hiểm, không hề. Nhưng chúng mình phải làm, vì các con của chúng mình đang lớn, và cần trường để học, cần cô giáo để dạy, và trên hết, cần có một môi trường để được yêu thương, được là chính bản thân các con.
Nhưng có lẽ, điều làm mình cảm động nhất, và ngỡ ngàng nhất khi nhìn lại, là sự phát triển của cái gọi là cộng đồng đang hình thành. Nhỏ nhất là từ gia đình mình: ngày trước, mình kiên quyết cho Táo theo học chương trình Steiner Waldorf (anh rể mình còn đùa là trường “Tai nơ Tai thỏ” gì đấy), thiệt tình là gia đình lớn của mình cũng không hiểu nó là cái gì! Với tình yêu thương dành cho Táo, cả gia đình mình, và nhiều bạn bè của mình, đều hỏi mình đã suy nghĩ kỹ chưa? Và thiệt tình là phần lớn những người phải lòng yêu Steiner, thường là yêu bằng tim trước, rồi lý trí và cái đầu đi sau. Và khi đã đi theo, thì ý chí sẽ dâng lên mãnh liệt. (Rồi dễ bị bảo là “cái lũ này điên hết cả rồi!”). Thời gian trôi qua, thật tình là Táo không phải là bạn xuất sắc gì, bạn có nhiều vấn đề như mọi đứa trẻ khác, đặc biệt là vấn đề khó kiểm soát cảm xúc bản thân, đã có nhiều thay đổi. Điều quan trọng là Steiner đã thay đổi cả gia đình nhỏ của mình: mình đổi công việc để có thể về nhà sớm hơn, cho con ăn sớm hơn và đi ngủ sớm hơn, mình dành nhiều thời gian nói chuyện với con hơn, TV được “tống” ra khỏi nhà, truyện tranh được thay bằng truyện chữ, đồ chơi cũng thay đổi. Quan trọng nhất là cả 3 mẹ con đều thay đổi. Và bắt đầu từ năm học này, bé Cỏ của chị gái mình và bé Zoom của em trai mình đều vào học Thỏ Trắng (dạ, giờ là Tre Xanh). Và giờ thì cả đại gia đình nhà mình, kể cả ông bà ngoại, đều đang phải tìm nhà để chuyển về Quận 2.
Sáng nay, khi mình chở mẹ đi tìm nhà/đất ở Quận 2, mẹ mình ghé vào nhà một người bà con ở Quận Bình Thạnh để hỏi nhà/đất xung quanh đó. Khi người mợ của mình sửng sốt khi nghe lý do bán nhà, chuyển nhà là để “theo trường của con/cháu”, mợ hỏi mình: “Mày có điên không, học ở đâu mà chẳng được!”. Vào giây phút đó, mình cảm thấy yêu mẹ mình kinh khủng vì mẹ mình đã đủ tình yêu để mà quyết định sẽ bán đi căn nhà mẹ mình đã vất vả xây từng viên gạch, để dời tất cả cuộc sống sang quận 2 để giúp cho chị em mình có thể cho con đi học gần hơn. Mình đã có lý do để mà nhìn lại việc cả đại gia đình của mình đã đi theo ngôi trường của con/cháu như thế nào và mình cảm thấy biết ơn cả đại gia đình của mình.
Và mình đã nhìn lại việc cả một cộng đồng phụ huynh của trường Thỏ Trắng/Tre Xanh hiện tại và cả tương lai, đang “bay” như một đàn chim theo trường như thế nào? Mỗi gia đình phụ huynh của Thỏ Trắng, chắc chắn đều có những nỗi niềm thương nhớ với mái ấm hiện tại, với hàng xóm, với những tiện ích ở nơi mình đang ở. Thế nhưng, vì sao tất cả đều quyết định và quyết tâm dời nơi ở, cho con mình được theo Thỏ Trắng/Tre Xanh? Khi đó, mình cảm thấy ngôi trường trở thành trái tim của cộng đồng, cũng như con cái là trái tim của cha mẹ.
Điều đó, với mình, nó vĩ đại kinh khủng!
Và điều gì kết nối mọi người lại với nhau? Mình chỉ dám chia sẻ những gì mình có thể nhìn và cảm thấy. Nho nhỏ như chuyện tài liệu cho các con. Giai đoạn đầu chúng mình vừa tìm tài liệu học tập cho các con từ Việt Nam, vừa dịch từ tài liệu của các trường Steiner trên thế giới. Có rất nhiều người, không chỉ là phụ huynh của trường, mà còn có cả ông nội, có cô có chú, có anh có chị, hiện tại thì chưa có con/cháu gì học ở trường cả, đều phụ dịch thuật và gợi ý tài liệu. Rồi be bé như hồi Trung thu, chúng mình lên trường được làm đèn “tẹt ga” từ nguyên liệu tự nhiên, ai có tò mò hỏi ra xem mấy thứ đẹp thiệt đẹp này ai chuẩn bị hè? Thì mới có nghe loáng thoáng là phụ huynh của bạn này, phụ huynh của bạn kia chuẩn bị á! Rồi nhơn nhớn thêm xí, thì có phụ huynh cũng đang giúp tìm cách kiếm đất xây trường cho các bạn học… Thầy dạy làm vườn kể rằng Táo nhà mình hỏi thầy rằng: “Thầy là phụ huynh của bạn nào ạ?” hihi…. Và còn nhiều thứ lắm!
Mình có chút xíu tức cười thôi, khi mình nghĩ là vậy thì nền kinh tế Quận 2 có hưởng lợi gì không từ cái cộng đồng này? Chắc là không nhiều lắm đâu, vì cái cộng đồng này, thường thì ít đi xem phim rạp, ít xem TV, ít mua sắm đồ chơi theo thời thượng, thậm chí ít cả đi siêu thị mua sắm thức ăn chế biến sẵn. Chắc là chỉ có các bạn bán thực phẩm sạch này, làm đồ gỗ và các vật liệu thiên nhiên thì có thêm khách hàng, mà các bạn đang kinh doanh đồ sạch, thì thông thường là không phân bố đều lắm theo địa hình thành phố.
Thôi, viết thế này cũng dài rồi, để bữa sau mình viết tiếp.
Ghi chú: Báo cáo thật thà là đại gia đình nhà mình chưa có chuyển được sang Quận 2.
Bản thân gia đình nhỏ nhà mình mà chỉ có các con học tới lớp 3 thì mình qua cái rẹt, song có bạn Nhím đã học tới lớp 8 thì phải chuyển trường công nên mình còn đang loay hoay tí.
Nên mình gửi mong ước rằng đến cuối năm nay, cả đại gia đình nhà mình sẽ tung tăng, vui vẻ ở gần bên trường Tre Xanh!
Dear chị Minh,
Em cũng có bé đang theo học Tre Xanh. Em cũng đã tìm hiểu qua nhiều phương pháp giáo dục con, nhưng cuối cùng cũng như chị, em cũng đặt niềm tin vào Steiner và Tre xanh…
Ngoài tìm hiểu về PP GD này từ nhiều nguồn, em thậm chí còn lang thang trên mạng đi tìm đọc blog, nhật ký online của các giáo viên trường mình để củng cố niềm tin…
Và những điều các chị đã làm, thực khiến em rất cảm động. Em cũng có ước mơ và tự nhủ rằng, mình cần tự trau dồi nhiều hơn, ngoại ngữ tốt hơn và trí tuệ hơn, để một ngày không xa có thể góp sức với các chị vào các công việc mà Trường mình đang làm và hoàn thiện từng ngày.
Em chúc chị luôn vững tin trên con đường này.
Tuy không có tiền, nhưng em có thể góp chút công sức, nếu Trường cần PH trợ giúp gì thì chị nhắn em nhé ^.^
Thân.
PH
098…4460