(Bài của Trang Trần)
Bạn yêu con bạn, tất nhiên rồi. Bạn lo toan vất vả, hy sinh vì con, và cũng kỳ vọng đủ thứ ở con. Khi con ko làm như những gì bạn kì vọng thì bạn buồn! Và để bạn vui, để ko cảm thấy có lỗi với bạn, thì con bạn lại phải làm theo điều bạn muốn, theo những gì đc kì vọng và vứt điều con bạn muốn sang một bên. Hoặc khi con muốn làm điều gì đó, nhưng bạn lại ngăn cản. Tất cả vì những nỗi sợ bạn tự vẽ ra. Con bạn lớn lên bằng nỗi sợ. Bạn đang vô tình nói với con rằng bạn ko đủ tin tưởng con bạn. Và vô thức như 1 tư tưởng truyền đời, con bạn cũng tin y như vậy. Đứa trẻ ko đủ tin tưởng vào bản thân mình thì liệu lớn lên có hạnh phúc ko? Có thành công đc ko? Có dám nghĩ, dám làm ko? Hay là sẽ làm gì cũng sợ và ko dám tự quyết định cái gì hết? Cuộc sống cứ thế mãi vòng vo, quanh quẩn lại quẩn quanh ko lối thoát. Giống như khi đi thăng bằng trên bức tường, nếu bạn đủ tập trung chỉ nhìn vào bức tường và bước cho chuẩn, bạn sẽ đi qua nó nhanh chóng và chính xác. Bạn tin bạn đi qua được, đủ tập trung và cứ bước thôi. Nhưng nếu vừa làm vừa sợ, mải nhìn ngó xung quanh thì không sớm thì muộn, bạn sẽ làm cho điều bạn sợ trở thành hiện thực, và xin chúc mừng bạn sẽ được ngã như bạn muốn!
Cô giáo dạy thiền của mình thường rất hay nói với học sinh, là hãy nhìn về phía ánh sáng, hãy tin tưởng, làm vì tình yêu chứ ko làm vì nỗi sợ hay đôi khi nhắc đến luật hấp dẫn của vũ trụ. Mình có cảm nhận sơ sơ, lơ mơ thôi. Nhưng trải nghiệm những ngày gần đây lại giúp mình hiểu thêm về những điều này. Bạn tin điều gì thì bạn sẽ hấp dẫn điều đó về phía mình. Vấn đề của bạn là cần làm việc với niềm tin của mình. Vậy thì làm sao để tin đây? Vứt bỏ dần những nỗi sợ bám lấy mình bấy lâu nay! Ủa mà làm sao để bỏ? Sợ đủ kiểu, có khi sợ mà còn chả biết là mình sợ nữa ấy chứ. Nỗi sợ đó đến từ đâu nhỉ?
Mọi người bắt bạn phải thay đổi, vì họ sợ đủ thứ sẽ xảy ra khi bạn ko đi theo lối mòn mà mọi người cho là an toàn và đa số đang đi. Bạn cảm thấy nỗi sợ đó đè nặng lên vai bạn, lên lưng bạn. Bạn thấy nó nặng đến nỗi lưng bạn đau nhức, cong vênh, vẹo vọ. Bạn muốn nó thẳng lên nhưng vừa cố gắng để lưng thẳng, bạn lại vừa để ý xem nó có cong không. Ah, thì ra , trog vô thức, bạn vẫn đang sợ là cái lưng nó cong! Bạn đâu có tin chính bạn, đâu có tin là lưng bạn thẳng! Mà vì sao bạn ko tin nhỉ? vì từ nhỏ đến lớn, thông điệp lặp đi lặp lại mà bạn nghe được là: đừng có làm, nhỡ đâu gặp chuyện này chuyện kia thì sao, sợ điều này điều kia xảy ra…. Nên bạn đừng tin vào bản thân bạn! Và bạn tin như vậy.
Nhưng lần này, bạn thấy cái lưng nó rất tệ, tệ đến mức thảm hại và tự thương lấy nó. Bạn cũng nhận ra cái vòng lặp luẩn quẩn của sự sợ hãi truyền đời ấy truyền cho bạn, và bạn lại truyền cho con. Nên bạn phát chán vì sống trong sợ hãi rồi! Tại sao cứ lo cái lưng nó cong mà ko tin là lưng thẳng sẵn rồi. Bạn quyết định và tin tưởng vào điều đó. Bạn xin chữa lành cho những người bị vướng vào vòng lặp truyền đời này. Bạn tin tưởng. Bạn yêu thương, yêu thương chính mình. Bạn là người bẻ gãy vòng lặp của sự sợ hãi đó, bạn sẽ nuôi dạy con bạn bằng tình yêu vô điều kiện và sự tin tưởng. Khi bạn sợ hãi, hãy làm việc với nỗi sợ và chữa lành cho nó trước, đừng bắt người khác phải thay đổi vì nỗi sợ của bạn!