Ubud xanh lá trầm ngâm

15.11.2017

Tôi vừa được ở Ubud một tuần, nhưng là một tuần làm việc từ sáng đến tối, chỉ tranh thủ ra ngoài nghía được một tí, và trong chuyến đi được đi thăm đền cũng một tí. Thực sự đối với tôi là một tí, vì dạo gần đây, biết một nơi nào đó thì tôi phải lê la rất lâu, chứ không thể lớt phớt đi check in cho được. Tôi nhớ, đã có lần tôi hỏi cô bạn Indo làm báo rằng nếu đến Indo thì nơi nào nên đi nhất (với đứa ít tiền như tôi đành phải chọn thôi), cô nói cô thích nhất Ubud, hãy đến đi cho biết. Vậy là giờ tôi được đến Ubud, đương nhiên với rất nhiều duyên lành, nhưng càng lúc tôi càng tin vào ước muốn mãnh liệt của bản thân sẽ được đáp đền bằng luật hấp dẫn của vũ trụ cùng nhiều một hệ thống vận động xung quanh nữa.

Trong buổi sáng đầu tiên tranh thủ dậy sớm ra ngoài ngó nghiêng, tôi ấn tượng với những cái cây cao được tết bằng lá dừa để trước cửa mỗi nhà (nãy giờ tra mạng để tìm ra tên cái cây đó mà tìm hoài chưa ra, thôi để đó đã), và những cái mâm nhỏ xíu cũng được tết bằng lá dừa hình vuông, trên đó để đồ dâng (một nhúm cánh hoa loại này loại kia, một nhúm lá xé nhỏ, có chỗ để thêm một nhúm gạo hay một nhúm cơm, có khi có cả thuốc lá nữa). Những phẩn cúng bé xí này được đặt trên bàn cúng (trước cửa mỗi nhà), để rải rác trên đường vào nhà, và cả trên đường đi.

Ôi đất Ubud, cứ vài bước là có một ngôi đền. Những ngôi đền xây bằng đá đen, mái lớp lá dừa cũng màu đen. Những bức tượng thần của đạo Hindu chen lẫn đạo Phật được đặt rải rác, cũng giống như những phần dâng cúng nhỏ bé đủ màu kia. Nhà nào cũng có phần ban thờ được đặt trước cửa, có nhà có đến hai ba cái. Ngoài chợ rộn rịp bán lá dừa vàng, những cánh hoa các loại đã được tách rời … để soạn đồ cúng. Tôi không nhìn thấy người dân soạn đồ cúng khi nào, vì 5 – 6 giờ sáng đi ra đường đã thấy những phần đồ cúng dễ thương, sặc sỡ được bày khắp nơi rồi. Chỉ khi vào đền, mới có thể thấy người dân soạn đồ cúng và làm lễ. Song cảm giác sống động và rõ ràng nhất là, lòng thành kính và sự linh thiêng của đất này, người nó ở khắp nơi, trong từng giọt không khí, trong từng nét cười.

Đây chỉ là trải nghiệm một tí của tôi, chỉ được ngó nghiêng vài lần một tí, lại là trong chuyến đi thiêng về tâm linh. Song tôi nhận thấy rõ ràng Ubud của Bali của Indo đậm một màu xanh lá. Màu xanh của niềm vui, của sự thoải mái, nhẹ nhàng, thanh thoát. Tình yêu của mọi người chan hòa cho mọi điều, mọi thứ, mọi vị thần mà họ tin. Điều đó tạo nên một Ubud hiền hòa, xinh đẹp dịu dàng và yên ả.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *