Ừm, ảnh mới tạo facebook, và mM đang suy nghĩ nên add ảnh vào friendlist không :P? Tình hình là từ nay phải kiềm bớt việc khoe ảnh trên FB của mình sao ta?! Đau khổ!
Thôi cứ tranh thủ khoe cái đã.
Sáng nay mM nhận được thư cô giáo ở trường Kumon, trong đó có đoạn:
“Còn Bách thì các Cô/Thầy/Bảo Vệ ở trung tâm luôn cảm thấy ngưỡng mộ Bách vì thấy Bách độc lập, cứng cỏi thông qua thời gian: Cô Giáo ở quận 12 thường xuyên gặp Bách đi bộ trên đường Nguyễn Văn Quá, mỗi lần như vậy đến trung tâm Cô lại kể: Nhìn thấy Bách mang ba lô, dáng hình gầy, bước đi nhanh và mạnh mẽ , cảm thấy thật thương và ngưỡng mộ…
Dạo này thời tiết nóng, ngày nào đến trung tâm Bách cũng ướt đẫm mồ hôi vì đi bộ xa. Bách bước vào lớp Thầy Cô chào Bách với nụ cười và Bách cũng chào lại bằng nụ cười rất tươi. Hii! Nhìn Bách thấy thương lắm Chị ạ! Vì trời Nắng quá nên Cô hỏi Bách sao con không đi bằng xe ôm, khoảng 5-10 ngàn thôi. Bách nói là Con quen rồi Cô và con thích đi bộ…”
Thiệt tình mẹ đọc xong thì mẹ ngưỡng mộ ảnh. Chứ mẹ ảnh lười, không chở ảnh đi học thì có gì đâu ngưỡng mộ hỉ? Mẹ cứ tưởng ảnh đi xe buýt. Mới dạo gần đây mẹ mới biết ảnh đi bộ từ nhà ông bà ngoại (gần chợ Hoàng Hoa Thám) đến trường Kumon (đường Lê Bình), sau đó đi tiếp từ Kumon đến chỗ học Anh Văn (gần Lăng Cha Cả). Và trong cái nắng nóng gay gắt hiện tại thì … Lý do đi bộ của ảnh: để rèn luyện sức khoẻ. Đi bộ hoài thì thấy không đi bộ mới là không thoải mái.
Hôm trước tay ảnh bị bỏng, ảnh cố nắm chặt tay để không văng ra người bên cạnh. Mãi đến khi còn mỗi mình mẹ và ảnh, ảnh mới rung người lên khóc vì quá đau. Sau đó, mM làm hầu hết mọi việc cho ảnh. Song đến khi ảnh biết tay đã ổn rồi, thì ảnh lại bắt đầu tối tối trước khi đi tắm là hỏi mM: “Nhím còn làm gì giúp mM nữa không ạ?”
Hiện tại thì, rất nhiều khi, mM tự hỏi mình có quá may mắn không khi có đứa con theo chuẩn mực xã hội hiện tại là ngoan và có hiếu thế? Ai cũng hỏi “Sao Nhím chững chạc quá vậy?” Thiệt tình thì có dịp vẫn thích ngồi cạnh, để sờ sờ vuốt vuốt người thân. Vẫn thích nhe răng cười hềnh hệch. Vẫn nói chuyện tồ tẹt dễ sợ. Vẫn sợ ma! Và mM thích thế, mM thích tuổi thơ của các con kéo càng dài càng tốt. Theo Steiner thì, mãi đến 12 tuổi, một vỏ bọc mới (thể astral) mới lại mở ra.
Nhưng mà Nhím cũng đã lớn lắm rồi, từng ngày, không chỉ chiều cao mà cách suy nghĩ. mM vẫn tiếp tục trăn trở về lựa chọn công việc cho mẹ, chỗ học cho con, sinh hoạt của gia đình. Làm thế nào để tất cả chúng ta đều có sự phát triển tâm hồn theo cách tốt nhất.